Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 4 - Chương 3: Rồng tàn ác và radar dò kho báu




Đầm lầy Hazella vào đêm luôn đầy cạm bẫy. Những con chim không biết tên hót vang, cây cối khô héo để lại những bóng hình vặn vẹo trong màn sương mù mịt.

Ánh trăng thật thảm đạm, mơ hồ chiếu sáng kẻ đến đây cắm trại.

Một bóng đen rời khỏi khu lửa trại chui vào lùm cây, đào đào bới bới cái gì đó, thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng kì lạ, nghe như tiếng cười khặc khặc.

“Ố!” Bóng đen bỗng dưng ngừng lại, đôi mắt màu lam tỏa sáng trong màn đêm. Nó đề phòng quay lại nhìn chỗ lửa trại: tên lừa đảo đáng ghét kia vẫn đang ngủ.

“Ô ngao ngao, ưm ngao! (Của ta tất!)” nó quơ móng vuốt thầm tuyên bố, nhanh chóng nhét cái thứ lấp lánh đó vào mồm, rồi lảo đảo bò lại bên đống lửa.

Salo đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng mà cậu khá tò mò không biết con Rồng Đen răng còn chưa mọc đêm hôm khuya khoắt muốn làm cái gì.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên: từ ngày nhóc đó phá xác đến giờ, chưa có buổi tối nào là yên lành ngủ cả.

Salo im lặng nằm cạnh đống lửa, nghe hơi thở của Rồng con dần đều đều. Sau khi đã chắc chắn đối phương ngủ rồi, cậu cẩn thận ngồi dậy đến cạnh nhóc đó,

Rồng con lớn rất nhanh, cái lợi giờ đã bắt đầu nhú răng.

Salo hơi do dự, nhẹ nhàng mở miệng Rồng con ra — quả nhiên! Lại có kim tệ!

Pháp sư trẻ tuổi rất khó hiểu: mấy kim tệ này rốt cuộc là tìm ở đâu ra!

Nói cũng kì, sau Rồng Đen phá xác, may mắn của Salo cũng như xài hết luôn rồi — khoảng mười hôm này, tình trạng của cậu giống hệt như mấy ngày đầu, không có xương cốt mà cũng chẳng có việc nhặt được kho báu.

“Những ngày đi dạo thôi cũng nhặt được kho báu giờ đã hết rồi sao?” Salo buồn rầu: “Nhưng mà tại sao cu cậu này đêm nào cũng nhặt được vàng?”

Lửa trại bập bùng trong màn đêm, Rồng Đen ngậm kim tệ ngủ e là còn ấm áp hơn ánh lửa rất nhiều.

Tử linh pháp sư u buồn nhìn nó, trong đầu dần hiện ra một dự đoán …

Đêm hôm sau, Rồng con lại rời khỏi nơi cắm trại.

Nó cảnh giác chui qua những lùm cây và bụi cỏ. Bỗng nhiên, nó dừng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi làn gió.

“Ố!” Sau một tiếng hô đầy hân hoan, Rồng con nhào vào một gốc cây hoa héo, ra sức đào đất lên.

Đất nát hôi hám nhanh chóng bị xới lên, kho báu bị bùn che dấu rốt cuộc được lộ ra.

Rồng con còn chưa kịp hoan hô, đằng sau đó vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

“Qủa nhiên là mi biết ở đâu có kho báu sao?”

Rồng con đơ người, đôi mắt màu lam sáng dần ướt sung: tên khốn nạn kia lại muốn cướp mất kho báu của nó.

“Thảo nào hồi trước cứ ôm trứng theo là lại tìm được kho báu …” Salo đau đầu day trán, chậm rãi đến cạnh nó: “Vẫn đang giận ta sao?”

Nhóc con ấy rưng rưng nhìn cậu.

“Ặc.” Salo xấu hổ: “Trẻ con thì đừng giận dai thế chứ.”

“Ngao ô! (Đồ xấu xa!)”

Salo vờ như không nghe thấy lời lên án ấy, dịu dàng ngồi xuống xoa đầu Rồng con: “Chúng ta hợp tác đi! Tìm kho báu cùng nhau được không?”

Rồng con kiên định hất tay cậu ra: “Ô ô ngao ngao! (Mấy cái này là của ta hết!)”

“Hợp tác là tốt cho mi thôi.” Tử linh pháp sư trẻ tuổi nở nụ cười đầy thâm thúy: “Mi biết không? Tử linh pháp sư không phải khi không mà bị người ta ghét đâu…”

“Ố?”

“Ví dụ như, nếu mi không hợp tác, ta sẽ cướp hết mấy kim tệ mà mi giấu đi.” Salo vẫn mỉm cười: “Đừng tưởng là ta không biết mi giấu nó ở đâu.”

“ … Ngao ô ô! (Đồ xấu xa!)” Nước mắt Rồng con thi nhau rơi xuống.

Sau cái đêm ấy, “Thần may mắn” của Salo lại gõ cửa. Mỗi khi kim tệ đến tay, thỉnh thoảng Salo cũng chột dạ nhìn Rồng Đen bên cạnh.

Rồng con vừa ngậm hai đồng “thù lao” vừa rưng rưng nhìn đống kim tệ vốn thuộc về nó, lòng âm thầm thề: “Hừ hừ hừ, ngao ô! (Thù này ta thề phải báo!)”