Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 4 - Chương 11: Rồng tàn ác và chuyện bị bệnh




Night thấy dạo này mình không bình thường tí nào —— hừm, cái “dạo này” có lẽ là bắt đầu từ cái đêm nó bị Salo bỏ mặc dưới hồ.

“Night, ăn tối thôi.” Salo gọi hắn.

Rồng Đen nằm đó lén sờ ngực: quả nhiên, nhịp tim lại nhanh hơn.

Night rất lo lắng: “Có phải là mình bị bệnh không?”

“Sao?” Tử linh pháp sư đặt bánh mì xuống: “Bệnh gì?”

“Salo, ở đây này. ” hắn sờ ngực: “Đập nhanh lắm.”

Salo cau mày, đến cạnh nó; Night phối hợp cúi người xuống, đôi mắt lam trong veo chăm chú nhìn tử linh pháp sư đang mò khắp người nó.

“Vảy không bị sao cả, ” Salo sờ vảy rồng đen, vươn tay xoa cằm nó: “Chỗ này cũng không nóng.”

“Salo, hình như tim lại đập nhanh hơn rồi này.” Rồng Đen lo âu cọ cọ mu bàn tay của tử linh pháp sư: “Làm sao đây? Em thấy nó như sắp vọt ra ngoài tới nơi rồi...”

Tử linh pháp sư trẻ tuổi xoa đầu nó, mềm giọng an ủi: “Không sao, Rồng Đen là chủng Rồng có sức sống mạnh mẽ nhất, em sẽ không dễ bị bệnh thế đâu.”

Nhưng mà tim em vẫn đập nhanh lắm....Rồng Đen tủi thân nằm bò dưới mặt đất, cái đuôi loét quét bụi bất.

Trái tim loạn nhịp một lúc lâu mới bình thường lại, Night đứng dậy đi vòng vòng: “Úi, hình như hết rồi này...”

“Night, đừng có chạy linh tinh.”

Sau lưng là lời dặn dò đầy lơ đễnh của tử linh pháp sư, Rồng Đen đớ người ra: nhịp tim mới bình tĩnh lại giờ bỗng loạn nhịp, tiếng bình bịch loạn xạ ấy làm mặt nó nóng bừng lên.

“Salo, em sốt rồi!” Rồng Đen hoảng sợ chạy về lều, cúi người chúi đầu vào lòng tử linh pháp sư: “Anh sờ đi, nóng quá!”

Bàn tay của Salo đặt lên lớp vảy tinh tế đầy mẫn cảm của Rồng Đen, nơi đó độ ấm ngày càng cao.

“Có hơi nóng thật...” Salo cũng bắt đầu lo lắng. Chưa có ghi chép nào về chứng bệnh và cách chữa bệnh cho Rồng, ngay cả quyển 《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》 mà Rồng Bạc đưa cho cậu cũng chỉ có phụ lục nói qua về việc chẳng may vảy có bị xây xát thì phải dỗ dành mấy Rồng con ăn vạ thế nào (......).

Bởi vì cơ thể của tử linh pháp sư không giống người bình thường, trong đống đồ của Salo cũng không có dược phẩm. Vào lúc này tất nhiên không thể để người ( rồng) bệnh tự bay ra khỏi đầm lầy đi mua thuốc được, Salo chỉ còn cách cố nhớ lại mấy phương pháp chữa bệnh thông thường của con người: “Night, em thử biến thành người xem.”

“Ô.” Rồng Đen ngoan ngoãn gật đầu, sau đó biến thành dạng người trong ánh sáng ma pháp lòe loẹt.

Tấm chăn dầy đến mùa đông mới được lôi ra dùng rơi xuống người Night, bọc cơ thể trần truồng của hắn lại. Tử linh pháp sư đã trải nệm xong xuôi quay lưng về phía hắn, vành tai hồng hồng trong ánh lửa: “Lại đây nào, tối nay ngủ chung đi.”

“Sa?” Rồng Đen sững sờ: được ngủ chung ư? Chẳng phải hồi trước lúc biến thành hình người?

“Nếu bị sốt, ra xuất mồ hôi thì tốt rồi.” Tử linh pháp sư nhanh chóng chui vào chăn, quay lưng về phía hắn, “Vào đây nhanh!”

Night ôm cái chăn dày, cố gắng chen vào cạnh Salo.

Salo không nói gì, Night cũng không dám mở miệng. Gió đêm ẩm ướt ở đầm lầy thổi qua ngọn lửa tí tách bập bùng những đốm nhỏ.

Nằm trong chăn thật bí bách, Night hít một hơi dài ——”Hử? Người Salo thơm quá đi...”

Rồng Đen uốn éo sáp vào: Salo nằm cạnh hắn, trên người cậu thoang thoảng một mùi hương rất dễ chịu —— thứ mùi làm hắn vô thức đến gần.

“Em làm cái gì đấy?” Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, Salo bực bội quay đầu lại  —— một xúc cảm mềm mại và ấm áp lướt qua môi cậu.

Salo giật mình tròn mắt: trước mặt cậu là khuôn mặt phóng đại của Night.

“Vừa nãy....” Night bị cái chăn dày cộp bọc đến phát ngốt mơ màng nghĩ: “Thoải mái ghê.”

Rồng Đen lơ mơ tiếp tục cái hành động làm mình thấy dễ chịu hơn theo bản năng, mà tử linh pháp sư đang khiếp sợ cũng không nhớ đến việc mình phải phản ứng lại.

Nhiệt độ và âm thanh ướt át tăng dần. Rồng Đen xé tan sự trói buộc trên người mình ra, vồn vã cọ xát cơ thể cứng đơ dưới người mình.

Khi hai đôi môi tách ra, Night làm nũng liếm liếm vành tai Salo: “Salo, hình như em sốt hơn hay sao ấy...”

Tử linh pháp sư vẫn đơ người từ nãy tới giờ cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Night...”

“Dạ?”

“Bụp bụp!”

Tiếng bọt nước ầm vang, xao động cả mặt hồ.

Rồng Đen bị ném xuống nước chật vật ngoi lên, kháng nghị: “Salo! Em là bệnh nhân đấy!”

“Hừ.” Tử linh pháp sư lạnh lùng gật đầu: “Bệnh của em phải chữa thế mới khỏi được.”

“Sa?”

“Tự lau người rồi về nệm của mình mà ngủ đi, đừng làm phiền anh.”

“......”

Kể từ đó, tử linh pháp sư nhiệt tình luôn dùng phương pháp đầy dịu dàng này để “chữa” cho Rồng Đen mỗi khi nó đổ “bệnh”.