Mùa đông đã đến, khi nhàn rỗi Nicolas thường ngồi trước cửa sổ cạnh lò sưởi ngẩn người nhìn tuyết rơi.
Từ lúc về nhà từ vương quốc Táo Tàu, Arthur trở nên rất kì lạ, động tí là lại tìm Nicolas mài răng.
“Mong rằng răng anh ấy vẫn ổn.”
Nicolas hơi rầu rĩ: từ khi tiết trời chuyển lạnh, sự thích thú với việc được bắt cóc của các công chúa và hoàng tử giảm xuống rõ rệt. Kim tệ không tăng, vườn trải cây cũng không cần chăm bón, Arthur thì mãi không chịu trò chuyện tử tế với chàng — Nicolas sầu muộn thừa nhận, mình hơi cô đơn.
Như hôm nay đây, sáng sớm ra Arthur đã đến hang bí mật, Nicolas ghét tuyết chỉ có thể ở trong thành nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi.
“Haiz …:” Nicolas thở dài: “Dù là dũng sĩ hay ma pháp sư đến gây rối cũng được …”
Mà ngay lúc Nicolas đang than thở, cửa thành bị đá văng.
Đó là một thiếu niên, độ 15 16 tuổi, trông không cao nhưng lại rất vạm vỡ. Cậu ta mở miệng, tiếng nói oang oang vang vọng khắp đại sảnh: “Ta là dũng sĩ Grey! Rồng, mau tới đây chịu chết đi!”
“Vậy mà lại có người tới đây rồi!” Nicolas phấn khích. Chàng có nén niềm xúc động muốn nhào tới ôm lấy chàng dũng sĩ trẻ tuổi này lại, cố tỏ ra vẻ chững chạc, rồi chân thành cúi chào đón đối phương.
“Chào mừng cậu, chàng dũng sĩ trẻ tuổi.” Chàng nói: “Uống trà không?”
Dũng sĩ Grey thận trọng nhìn chàng: “Nhà ngươi là ai?”
“Ta là chủ nhân nơi đây.” Nicolas vui sướng mỉm cười: “Nicolas là tên của ta.”
Dũng sĩ chớp chớp mắt, hỏi: “Ngài là chủ nhân của nơi này?”
Nicolas gật đầu.
“Vậy …” Dũng sĩ hoang mang: “Rồng đâu?”
“ … ” Nicolas ai oán: để giảm bớt diện tích tiếp xúc với khí lạnh của cơ thể, giờ chàng đang ở dạng người.
“Người ngâm thơ rong đi ngang qua trấn tôi kể là ở đây có hai con Rồng.” Dũng sĩ vò vò mái tóc rối bù: “Tôi nghĩ chắc ông ta nhớ lầm rồi.”
“Ặc, thực ra …”
Nicolas muốn giải thích cho người ngâm thơ rong bị hiểu lầm đó, nhưng dũng sĩ trẻ tuổi lại không cho chàng cơ hội đó: “Cái đó, đột ngột xông vào … Thật có lỗi quá!”
“Hả, không, không sao.”
“Vậy tôi có thể vào sưởi ấm không? Bên ngoài quả là quá lạnh!” Dứt câu, dũng sĩ liền tự tiện ngồi xuống cạnh Nicolas.
Người cậu ta mang hơi lạnh ở bên ngoài, tuyết tan trên bộ giáp rẻ tiền thấm ướt thảm của Nicolas.
Nicolas hơi đau lòng: cái thảm này tốn của chàng 3 kim tệ lận.
Grey lại không để ý nét mặt của chàng, thoải mái bốc một miếng bánh trên đĩa cho vào mồm: “Ngọt quá! Là bánh táo sao?”
“Phải …” Là Arthur làm riêng cho ta đó. Nicolas thầm nói.
“Một mình ngài ở trong tòa thành rộng lớn này ư?” Grey bốc miếng bánh thứ hai.
Nicolas không trả lời, Grey coi là chàng thừa nhận.
“Vậy ngài không sợ sao — tuy là Rồng không ở đây, nhưng nghe nói là bọn nó hay lởn vởn quanh chỗ này!”
“Cũng tàm tạm …”
Dũng sĩ lắc đầu, bốc miếng bánh thứ ba: “Chắc là ngài chưa nghe tiếng xấu của mấy con Rồng này — chỗ này của ngài hẻo lánh quá, nếu không phải đi lạc thì chắc tôi không thể đến đây được đâu — hai con Rồng đó chuyên bắt các công chúa xinh đẹp của khắp vương quốc, đôi khi ngay cả hoàng tử bọn nó cũng không tha, chúng nó còn giết chết những dũng sĩ đi giải cứu họ … Ngài biết không,” Đột nhiên cậu ta thầm thì, thần bí nói với Nicolas: “Mấy con Rồng thích nướng người lên để ăn.”
Khóe miệng Nicolas hơi co giật: “Là ai nói thế?”
“Các dũng sĩ diệt Rồng đều nói như vậy!” Grey nhai bánh, giọng nói hơi mơ hồ: “Nghe bảo … Những người bị Rồng đánh bại, nhoàm nhoàm, đều bị ăn sạch! Nhưng tôi sẽ không bị ăn đâu, tôi chính là chàng trai mạnh nhất trấn đấy!”
Nicolas im lặng nhìn cậu ta bốc miếng thứ tư.
“Nghe nói Rồng đều là mấy tên bủn xỉn, tham lam và thù dai, mà còn trông rất xấu xí nữa.”
Nicolas hơi giật mình.
“Răng nanh của bọn nó to như thế này này —” Grey vẽ ra một khoảng cách còn cao hơn cả cậu ta: “Nước dãi thòng lòng, miệng thì hôi thối …”
Sau đó, là miếng thứ năm.
“Da thì dày, nhưng kiếm của tôi chắc chắn có thể chém nát! …”
Miếng thứ sáu.
“Chỉ cần tôi nhìn thấy nó thôi, thì tôi sẽ trở thành dũng sĩ diệt Rồng chân chính!”
“Chàng dũng sĩ trẻ tuổi à …” Nicolas mỉm cười nhìn cậu ta.
“Sao thế?”
“Bùm!”
Trong màn khói của phép thuật, chàng dũng sĩ chậm chạp ngẩng đầu lên.
Con Rồng Đỏ to lớn thở ra khí nóng, hỏi: “Rồng trong lời của nhà ngươi — là thế này hả?”
Lúc Arthur quay trở lại, Nicolas đang vứt hết mấy đồ bị hỏng đi.
“Arthur,” Chàng hơi phiền muộn hỏi bạn đời của mình: “Em thù dai lắm sao?”
Arthur nghiêng đầu: “Vì sao bỗng dưng lại hỏi thế?”
“Chỉ là tự dưng nghĩ đến thôi.”
Arthur mỉm cười: “Em đang giận ta lạnh nhạt với em sao?”
“Hả, không, cái đó …”
“Em yêu, ở đây lạnh quá, chúng ta nên về phòng thôi.”
Hôm sau, Nicolas không thể xuống giường — đây là lần đầu tiên sau khi sống chung với nhau, cũng là lần đầu tiên sau lễ hội cuồng hoan.
… Thật ra, Rồng đều là mấy kẻ thù dai.