Thấy hắn thôi chêu trọc,tôi mới nói
'' cậu định kéo tôi lên đây để làm gì, hóng gió à ''
Hắn bình thản đáp
''Ừ ''
'' tôi về lớp đây '' đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bị hắn giữ lại, tôi bất lực ngồi tại chỗ
Duệ nắm chặt tay tôi, nói
'' cậu còn chưa trả hết nợ cho tôi, đã định chạy trốn rồi ư ''
Tôi hơi nhíu mày, lạ nhờ tôi có nợ gì hắn cơ, nhớ không nhầm ngoài 10 nghìn hứa ngày mai trả
còn gì nữa đâu, tên này lại định vơ đũa cả nắm đây mà, xời
chị đây cóc chịu thiệt, tôi dùng hai tay véo vào má hắn cho
tỉnh hẳn, nói
'' tỉnh lại đi nam thân ơi, cậu tưởng là soái ca thì có thể đòi nợ bừa bãi được hay sao, còn lâu nhé ''
'' hôm nay đứa nào ngứa tay ném lon coca vào đầu tôi ''
''Hớ hớ ai....ai mà lại kì cục quá vậy nhỉ, tại cậu ăn ở thất đức thôi, sao...sao lại đổ lỗi
cho tôi '' khốn khiếp thật, hắn ta y như thần thánh vậy, tôi
ném từ sau lưng mà cũng biết hay sao??? Haizzz biết thế ném từ dưới đất cho rồi.
Hắn nói
'' Cái đấy không có bằng chứng, được tạm bỏ qua..., vậy đứa nào dám tung tin tôi cùng gái bỏ nhà ra đi ''
'' ồ không lẽ cậu bỏ trốn cùng gái bị người ta bắt gặp thật ư??? Ôi tại sao lại rơi vào cảnh
bần cùng như vậy, tội nghiệp ''
''Câm mồm, cậu không cãi được đâu,
lúc cậu nói chuyện động trời với lũ con gái xong, chỉ năm
phút sau cả cuộc hội thoại đã được đăng trên trang nhất THPT
confessions, còn chối ''
Thật đáng sợ, chẳng lẽ tôi đã vào
nhầm ngôi trường, đào đạo của cánh nhà báo lá cải rồi hay
sao??? Thế quái nào mà tung tin nhanh hơn tia chớp như vậy.
''.....' im lặng
'' không cãi nữa à ''
Nhìn cái bản mặt hắn thật đáng ghét, biết rồi còn hỏi, tôi nói
'' giờ cậu muốn gì ''
Thấy tôi bắt đầu hiểu tình hình, cũng có ý hợp tác, hắn hài lòng nói
'' rất đơn giản, duỗi thẳng chân làm gối cộng làm bảo vệ canh trừng cho tôi yên giấc ngu, thế thôi ''
Xời,chỉ vậy thôi mà muốn tôi phục tùng hắn ư??? nằm mơ đi, Lâm Mộ Thư này còn lâu mới chịu bị lép vế nhé.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn buông vài lời uy hiếp
'' lúc cậu ôm tôi ngủ,lúc cậu
cưỡng hôn tôi vào ngày đám cưới bà chị họ, lúc cậu chạy theo đòi tôi nắm tay, đáng tiếc là đều bị mẹ tôi chụp lại, giờ
muốn xem lại không???''
Tôi tái xanh cả mặt, mẹ hắn cớ sao lại biến thái như vậy, toàn chọn những cảnh quan trọng để
chụp, T.T tuổi thơ của tôi cũng dữ dội quá đi, bé tí tẹo teo đã mắc bệnh mê trai giai đoạn cuối, đứa bé đấy không phải là tôi đâu, chắc chắn không phải.
Duệ nói tiếp
'' hay để tôi tiện tay đăng lên page của trường cho mọi người cùng thưởng thức ''
''Từ....bình tĩnh để tôi suy nghĩ ''
Tôi chắc chắn chẳng có lựa chọn, chỉ đành chấp nhận, tức giận lôi mảnh giấy ướt trong túi quần, rũ ra đắp lên mặt hắn,
dịu dàng nói
'' hãy đi vào giấc ngủ ngàn thu ''
Hắn dựt phăng ra,cau mày nhìn tôi, nói
'' cảm ơn, tôi chưa chết ''
Thật đáng hận, cuối cùng cũng trở thành cái gối không công cho hắn, Thiên Hương tỷ em lại bỏ
tiết rồi....chị hãy lên đây lôi em về đi mà, làm ơn..., tôi
cầu xin trong vô vọng
Haizzz hắn thật vô tư quá đi,nằm ngủ bình thản ngay trước mặt tôi.
Lâu rồi tôi mới quán sát Duệ kĩ như lúc này, mái tóc của hắn vẫn mang màu đen truyền thống,
kiểu tóc theo xu hướng trai Trung, làn da mịn không quá đen mà
cũng chẳng quá trắng, lông mi dài, đôi môi mỏng màu hồng nhạt..., ôi cái tên này có phải là quá vô tư hay không, cớ sao
lại có thể yên tâm ngủ như vậy, nhìn hắn nhắm mắt ngủ hiền
lành như thế, tôi cũng có chút không được bình tĩnh, thử hỏi có đứa con gái nào có thể bình tĩnh được khi ngồi gần ngay
sát người con trai mình thích hay không??? Haizzz xin lỗi tôi
không thể, thích hắn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, tôi
nhận ra cũng khá lâu rồi, cũng chẳng có gì gọi là bí mật,
ở cạnh nhau lâu thích cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Lúc
này gần hắn như vậy, tôi cũng có chút cảm giác tự nhận,
hắn liệu có phải của riêng tôi??? Haizz đời thật chớ chêu, cớ sao tôi lại thích hắn, một kẻ lăng nhăng như thế, mỗi lần
nhìn hắn đi cạnh một đứa con gái khác, cười thân mật, tôi
muốn chạy ra đút hắn vào túi áo quá đi mất, ôi may mà kiềm
chế được...
Nhìn hắn một lúc,mắt tôi khá nặng chĩu, tôi nhẹ giọng lẩm bẩm
''Tôi không biết liệu khi yêu cậu,
tôi còn có thời gian chăm lo cho giấc ngủ của mình nữa hay không, liệu phải suy nghĩ về cậu mất bao nhiêu thời gian??? Nhưng
khi suy nghĩ kỹ nếu phải lựa chọn giữa cậu và giấc ngủ, thì thay vì chọn cậu tôi lại chọn giấc ngủ, tôi sợ bản thân sẽ
chỉ mãi suy nghĩ về cậu ''
Tiếp đó tôi chìm sâu vào hố sâu
mộng mị không đáy, chẳng biết rơi vào đầm lầy nào, cũng
chẳng biết mơ thấy những gì....
Còn về phía hắn, lúc tôi ngủ say, thì hắn lại bất chợt mở mắt, nhìn tôi cười, nhẹ giọng nói
''Thật đáng sợ, hoá ra đối thủ nặng kí của tôi là giấc ngủ ''
Cất xong tiếng nói, Duệ thư thái nhìn lên bầu trời trong xanh kia, thật yên tĩnh, thật bình dị.
Hai con người tận hưởng cả bầu trời riêng biệt, không ai cất tiếng nói cũng chẳng ai than phiền,
không mở lời tranh cãi, im lặng trôi qua một giấc ngủ trưa tĩnh mịch...