Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 6: Chương 7





Chap 4
***********

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay đến lớp cũng rất vui. Con Đào Anh cũng học cùng lớp với mình. Vậy sẽ có thế nói với nó rất nhiều điều buồn bực. Ngoại trừ một việc là cái bạn gì gì ý nhể. Hình như cũng tên Trang giống mình. Cái gì đấy Thùy Trang. Được cái bạn này cũng khá giống con Đào Anh nhưng hình như nói nhiều hơn. Bạn ý lải nhải cả ngày mãi mà không chán và xem ra thu hút được rất nhiều xự chú ý của các bạn xung quanh nhất là các bạn nam. Thôi cũng phải mà! Con trai thằng nào chẳng dại gái tránh sao được! Mỗi tội ngu thôi! Dại nó cũng phải vừa vừa thôi chứ thấy tao ngồi cạnh bạn ý là đâm đầu vào hỏi bạn ý thích gì muốn gì. Hỏi như thế có phải thách đố tao không? Chưa quen biết gì mà hỏi tao những cái đấy thì tao trả lời bằng răng à! Nhưng cũng may! Ít ra ở trường tao không bị áp lực, không bị đối mặt vói sự giả dối như ở nhà! Chúc tao may mắn cho ngày mai đi bé sổ thân yêu! Tao xuống ăn cơm đây!
Vừa đóng cái cửa chưa kịp ra đã đụng độ ngay phải cái xác to đùng của ông anh trai tớ.
STOP! Anh trai tôi tên là Khắc Tùng! Nguyễn Khắc Tùng! Nói về vẻ bề ngoài thì lão ý cũng chả được đẹp đẽ gì lắm đâu (chắc chỉ có tôi nghĩ thế thôi) nhưng mà mọi người ai cũng bảo ông ý ưa nhìn, bảnh bao. Trình độ học vấn: lớp 12 nhưng mà ông ý gà lắm! Đầu trồng rau nhưng cũng đủ để chỉ giáo cho tôi chục chiêu chép phao không bị phát hiện và vài bài toàn khó quá trong giải không có mà có bạn super star lớp tôi cũng không làm được.
Trở về vấn đề chính nhá! Lão ý nhìn tôi với cái vẻ mặt đằng đằng sát khí:
- Xuống ăn cơm đi Cùn!

- Đừng gọi em là Cùn em có tên đàng hoàng Trang đấy! Lôi ra mà gọi! Cùn với chẳng Cùn nghe đến ghét!
- Đừng có làu bàu già sớm đấy! Cùn em à!
- Đừng có gọi là Cùn!- Tôi gắt lên
- Mày quát tao đấy à! Ai bảo hồi xưa mày cãi tao nhiều cho lắm vào! Đã ngu mà còn sĩ, vừa cùn vừa ngang như cua mà còn kêu!
- Kệ em! Tên Trang không đẹp hơn sao!
- Đẹp nhưng nếu đấy là tên người yêu tao sau này còn là tên mày thì …! Thôi đi ăn cơm!
Nói thật tôi không thích ăn cơm cho lắm nhưng dù sao ở cái đất nước này không ăn cơm thì mới là chuyện lạ. Tôi bước xuống nhà, hôm nay bố tôi lại ở nhà sao! Lạ nhỉ! Suốt cả năm qua có mấy khi tôi thấy ông ấy ở nhà đâu! Toàn đi “công tác” mà! Kinh quá! Dạo này chăm ăn cơm vợ nấu đến thế sao! Thật ngạc nhiên! Tôi bước xuống ngồi vào bàn. Mẹ tôi mỉm cười bưng bát canh trứng xuống.
- Hôm nay con đi học có vui không?

- Đủ để cảm thấy vui hơn ở nhà!
- Con nói vậy là sao!- Bà quay lại hỏi tôi
- Không ạ! Chỉ vì suốt 1 kì nghỉ hè ở nhà mãi rồi cũng chán! Bỗng dưng cảm thấy ở lớp vui hơn thôi!
- Ờ! Kể xem hôm nay ở lớp có những bạn nào nào?- Bố tôi hỏi, xem vẻ ông ta quan tâm đến tôi nhể.
- Con đâu phải trẻ con mà hỏi như thế ạ! Nhưng Đào Anh có học lớp con ạ.
- Đào Anh nào?- Cả nhà đổ xô mắt vào nhìn tôi.
- Đào Anh con anh Dũng chị Thúy ạ
- Ờ ..
Bữa tối diễn ra đối với tôi như 1 cuộc tra khảo với những câu hỏi không trả lời không được. Xong bữa ăn tôi bước lên phòng chấm dứt nốt 1 ngày vui có buồn có bằng 1 chút phim Hàn Quốc.
Nói thật tôi cũng bị hình ảnh phim Hàn nó ám vào đầu rồi nhưng hình như không được như mong đợi suy nghĩ của mình hình như không còn được như trước nữa thì phải.