Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 46: Chương 52





Anh quay đâu lại nhìn cô. Không có vẻ gì cuống quýt của một con người đang lo lắng, anh chậm dãi bước về phía. Anh đưa cô lên vai và cõng đi, không nói bất kể một điều gì hết…
Cô ngừng khóc. Cái cảm giác thích gì được nấy thực sự là rất sướng. Cô được anh cõng qua vườn ngô bát ngát .
***
Giờ thì đã qua xa để trở lại những ngày xưa…
Nơi đây quang cảnh vẫn đẹp. Sau một cơn mưa to, mọi thứ đều như được nhuộm một máu tươi mới, mát mẻ. Những bãi cỏ ấm ướt nhưng cũng đủ làm người ta cả thấy thích thú vì cái cảm giác man mát mà nó đem lại dưới lòng bàn chân. Những bông lau ướt đẫm đã rũ xuống không còn thả sức mà vờn nhau với gió. Mấy bụi cỏ vươn cao rung rung sắc xanh với vài giọt nước còn đọng lại trên mình sau cơn mưa… Mọi thứ đều vẫn tuyệt vời như xưa nhưng có một điều đã thay đổi: Anh không còn đến đây nữa…

Anh ra đi để lại cô ngập tràn trong những kỉ niệm rời rạc… Mõi góc phổ của cái thủ đô này đều có hình bóng của anh… Bất giác đi đến đâu cô đều cảm thấy có bóng dáng của anh luẩn khuất đâu đó… Nhiều khi đi trên đường cô bỗng chạy theo một hình bóng vô hình nào đó. Anh đã xa cô thật rồi…
Anh rời bỏ những kỉ niệm bên cô để đến 1 nơi nào đó… để chăm sóc và yêu thương một người con gái nào khác chăng? Nếu trước kia cô không gặp anh, không yêu anh… liệu giờ đây cô có đau khổ như thế này không? Đã rất nhiều đêm cô vội tình giấc mà ngỡ rằng là một giấc mơ… Đã rất nhiều lần cô nhấc máy định gọi điện cho anh để nghe giọng anh nói… Đã rất nhiều lần cô muốn dừng chân trước cổng ngôi trường anh đang học chỉ để nép sau 1 cái cây mà nhìn anh… Nhưng mọi điều đều là không thể! Cô không đủ can đảm để làm những việc đó…
Cô muốn quên anh mà sao khó quá! Cô làm mọi thứ để quên được anh… Quên được anh, cô sẽ là một con người mới… một con người chỉ dành cho riêng cô… một con người không còn vấn vương và lưu luyến tới quá khứ nữa.
***
- Chia tay em nhé!
Một ngày nắng… anh nói chia tay. Cô bang hoàng và ngạc nhiên. Yêu anh vỏn vẹn có 7 tháng. Bảy tháng đấy chưa chán không biết bao nhiêu tình cảm của cô dành cho anh. Cô nghĩ tình yêu này giờ sẽ là vĩnh cửu vậy mà giờ đây anh lại nói chia tay… Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh trên khuôn mặt và dồn bao đau thương bằng hoàng vào trong đáy lòng. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh… Nó không có chút gian dối hay bịp bỡm… Đó là sự thật… Cô không ngường được sự đau xót dâng lên đến tận cổ họng của mình…
- Anh muốn chia tay với em thật sao?
Giọng nói của cô phá chút lẫn chút hoảng sợ, chút sợ hãi, chút đau đớn,… mỗi thứ đều pha lẫn một chút…
Và thế là cô và anh chia tay… Đơn giản và nhẹ nhàng đối với anh nhưng lại đau xót quá đỗi đối với cô. Anh ra đi để lại cô một mình…

Cô bước đi trên những con phố nhỏ, lang thang một mình trên những dãy phố. Đơn giản chỉ là một mình! Cô đang đau đớn, đang nhớ anh. Cảm giác dân lên, cuộn chặt con tim của cô. Cô dừng lại trên một dãy phố. Bất giác ngồi khuỵu xuống, hai bàn tay cô ôm lấy khuốn mắt … cô đang khóc. Cô khóc trong sự soi mói của mọi người nhưng cô cũng mặc. Họ ngoái đầu, đứng lại nhìn và tự hỏi lý do tại sao cô khóc. Còn cô, vẫn cứ khóc… Đơn giản là cô chỉ muốn làm vơi đi nỗi đau!
***
Đã quá xa cái ngày đó rồi…
Cô vẫn yêu, vẫn nhớ anh như ngày nào nhưng nó cũng đã làm cô dũng cảm lên hơn nhiều so với trước…
Đã 5 tháng qua cô chẳng gặp anh lấy 1 lần… Cô chẳng được nghe giọng anh nói đến 1 lần… Cô chẳng được ông chặt vào lòng anh lấy 1 lần… Cuộc sống của cô đã xuất hiện 1 khoảng trống vắng bóng anh.
Và giờ đây cô đã biết được một điều: Yêu anh là lặng lẽ nhìn anh từ phía xa, âm thầm bước trên con đường và vệt chân anh đã đi qua! Đơn giản chỉ thế thôi.

Cô lôi máy ra nhắn một tin chỉ dành riêng cho anh:
“ Có ai cấm được em yêu anh không? Vậy em vẫn sẽ yêu anh theo một cách riêng của em anh nhé! Em sẽ yêu anh bằng trái tim và đúng như con người của em. Em vẫn sẽ yêu anh!”
Nhưng có 1 điều là cô không gửi. Và cô nhét máy vào trong túi, ngước mắt lên nhìn cái ánh nắng trong veo của bầu trời, mỉm cười thật tươi.
Có thứ hạnh phúc gọi là chờ đợi không nhỉ?