Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 38: Chương 44





Chap 25
**********
(Lời kể của Quỳnh Trang)
Tôi chẳng thể hiểu được cái gia đình này, cả anh tôi nữa. Mọi thứ quanh tôi đều bí ẩn. Nếu tôi không nhầm thì mọi người đang giấu tôi 1 điều gì đó.

Mấy tuần sau

Tại bữa cơm gia đình.


- Nhi ở đây có vui không con?-Mẹ tôi hỏi tay thì gắp thức ăn cho Nhi.
- Có ạ! Chị Trang nhường con lắm!-Con bé đưa bát ra đón lấy.
- Mẹ gắp cho Nhi, không gắp cho con à? Phân biệt đối xử!-Tôi nhìn mẹ rồi nhìn Nhi với ánh mắt ganh tị.
- Cô cứ lắm chuyện!- Mẹ lườm yêu tôi. Mà năm nay Nhi chuyển sang ở nhà cô luôn đấy! Nhi sẽ học cùng trường với chị Trang luôn?
- Dạ! Thế mẹ con đi đâu ạ?-Nhi ngạc nhiên.
- Mẹ con đi công tác. Chắc khoảng phải mấy tháng nữa mới về cơ.
- Dạ! Thế cũng được ạ!

Ban công
- Chị Trang ơi! Bố chị bị làm sao ý!-Nhi hốt hoảng gọi tôi khi tôi đang mải mê ngồi chơi.
- Bố chị bị làm sao à?-Tôi đứng phắt dậy, chạy theo bóng Nhi.
- Em không biết ạ! Tự dưng bác kêu đau.
“Gọi 115 nhanh đi con!” tiếng mẹ tôi hét lên đầy lo lắng và sợ hãi vang lên

Ngồi trong phòng bênh của bố mà lòng tôi như lửa đốt. Tự dưng bố tôi lăn đùng ra đấy kêu đau làm tôi sợ suýt chết mất. May quá ông ấy không sao! Dì Oanh cũng lên thăm ngay sau cú điện thoại của mẹ tôi. Nhìn gương mặt của ông tái mét trên giường bệnh mà tôi có cảm giác sót xa lắm. Từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ ông ấy có lỗi với mẹ tôi chắc chắn sẽ có ngày bị quả báo vậy mà… đến lúc ông ấy nằm đây thì tôi lại có cảm giác đau sót.Liếc nhìn gương mặt mẹ tôi cũng đủ nói lên sự lo lắng của bà. Ánh mắt của bà hướng chằm chằm về ông không rời 1 giây. Cái ánh mắt lo lắng, trán nhăn lại mà tôi thấy sót quá.
“Ai là người nhà bệnh nhân ra gặp tôi 1 chút” giọng bác sĩ vang lên từ phía ngoài. Mẹ tôi giật bắn mình định đứng dậy đi ra nhưng cô tôi đã ra hiệu để cô đi giùm mẹ cứ ở lại với bố. Nhìn theo bóng cô đi ra rồi ra phía bố mẹ tôi thấy não cả ruột.

Chạy theo bóng cô ra ngoài, tôi thấy cô đang nói chuyện với bác sĩ nhưng không dám bước lại gần mà chỉ đứng núp sau bức tường nghe thôi vì sợ làm dán đoạn cuộc nói truyện.
- Vậy mổ đi ạ!-Cô tôi hốt hoảng.
- Nhưng cần có người hiến gan!-Bác sĩ nói.
- Vậy phải làm để tôi về nói với mọi người trong nhà!- Cô tôi nhìn bác sĩ
- Vâng! Tất nhiên rồi!
- Vậy chăm sự nhờ bác sĩ!-Cô tôi khẩn khoản.

Sau hôm xét nghiệm

Trong phòng bệnh.
Mẹ tôi vẫn đang ngồi cạnh bố tôi

Lại 1 lần nữa bác sĩ vào và dì tôi bước ra

- Sao rồi hả bác sĩ?-Dì tôi vội hỏi.
- Anh Huy có duy nhất 1 người em và 2 người con, cậu con trai không có nhà, em của Huy cũng bị viêm gan không thể thay được còn cô con gái thì không hợp! Đây là 1 điều rất kì lạ! Có lẽ đây là con nuôi chăng?-Bác sĩ tỏ vẻ e ngại khi nói với cô tôi.
Tôi là con nuôi sao. Câu nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai tôi. Không thể nào. Tôi bám chặt tay vào nép tường cố gắng nghe kĩ lại từng từ.
- Không thể nào?-Dì tôi hốt hoảng. Làm gì có truyện đấy!
- Chỉ có những người cùng huyết thống mới có thể cho gan nhau nhưng cô bé này là con mà không thể thay được là như thế nào? Tôi thực sự rất ngạc nhiên về chuyện này! Liệu…
Thực sự đến đây thì tôi không đủ can đảm để nghe tiếp cuộc nói chuyện của 2 người đó nữa. Tôi chạy thật nhanh mà bản thân cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa. Tôi không tin! Tôi không phải con của bố mẹ thì là con ai chứ? Tôi là ai chứ? Tôi không thể cho bố tôi gan có nghĩa là tôi không phải là con bố sao? Sao ông ta có thể nói những câu đó được chứ? Nhưng liệu có phải mình không phải con của bố thật? Không thể nào? Làm gì có chuyện đấy? Không………..! Tôi cảm thấy khóe mắt cay cay. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tôi. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tim tôi đau thắt lại, cái cảm giác nhói lên thành cơn, quằn quại trong lồng ngực rất khó chịu. Tôi đau vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đau vì những lời ông bác sĩ nói. Tôi đau. Tôi rất đau. Đau ở nơi trái tim vô cùng hoảng sợ, lo lắng,… Mọi thứ trước mắt tôi nhòa đi rồi mất dần và rơi vào 1 màu đen trắng không rõ nữa…