Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 33: Chương 34





Chap 20
**********
(Lời kể của Thùy Trang)
Kể từ lần gặp anh Duy ở quá phở tôi đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên rồi. Đã gần 3 năm nay tôi không gặp anh! Hồi xưa anh là hàng xóm nhà tôi nhưng theo bà ông bà nội vào nam từ năm học lớp 8. Nhớ anh ấy quá xá luôn! Lâu lắm không gặp lại càng mừng! Nay lại còn là người yêu của bạn thân mình nữa chứ! Hô hô! Sướng quá!
Hôm nay tôi quyết tâm rủ bằng được anh ấy đi chơi mới được. Ông anh hơi bị quý hóa đấy! Bỏ cả bạn để đi với ông ấy.

9h sáng tại Vi

Váy hoa, túi xách, tôi xúng xính đu gặp anh.


- Trông xinh thế em gái!-Anh cười nhìn tôi.
- Xinh từ khi sinh ra rồi! Giờ mới biết hả anh trai?-Tôi cười nhìn anh.
- Hôm nay thích đi đâu đây!
- Đi xem phim! Ăn kem! Chơi game!-Tôi cười thật tươi nhìn anh.
- Ăn kem trước nhé! Người yêu anh thích ăn kem lắm á!-Anh lại cười
- Lúc nào cũng người yêu anh! Em biết người yêu anh là ai rồi!
- Là bạn em chứ gì?-Anh cười lớn.
- Chính xác!
Tôi với anh lên tầng 5 Vi . Tìm 1 quán kem và gọi 1 ly kem thật ngon. Lâu quá rồi anh không dẫn tôi đi ăn kem. Hồi xưa anh vẫn dắt tôi đi ăn kem que ở nhà bà Quỳnh đầu ngõ. Vậy mà bây giờ anh lại đưa tôi lên tận đây để ăn kem cơ đấy!

- Kem ngon nhể?-Anh nhìn tôi.
- Đương nhiên, em chọn mà lại!-Tôi cười đắc trí.
- À! Cho anh hỏi sinh nhật Trang vào ngày bao nhiêu?
- Uây! Là người yêu rồi mà không biết à?-Tôi ngạc nhiên.
- Anh không muốn hỏi thẳng Trang!
- Mùng 6 tháng 11 đấy!-Tôi cười.

- Đấy là ngày sinh nhật của em mà!
- Em là Trang mà!
- Không! Anh hỏi Trang người yêu anh cơ!-Anh nhấn mạnh 3 từ người yêu anh.
- Biết rồi! Mùng 10 tháng 5!-Tôi nói 1 cách thản nhiên rồi đưa muỗng kem lên miệng.
- Vậy sắp đến rồi còn gì! Chỉ còn 3 hôm nữa thôi à!-Anh ngạc nhiên.
- Ờ!
- Phải đi mau quà thôi!
- Biết mua cái gì!
- Cái gì mà Trang thích! Em biết Trang thích gì không?
- Chịu!
- Là bạn thân mà chịu à?-Anh ngạc nhiên.
- Tự mò đi!

- Hazzzzzz.
- Thôi đi mua vé xem phim nào!
Tôi với anh lên tầng 6 mua vé rồi lại xuống tầng 5 chơi game. Nhưng bỗng dưng tôi lại có cảm giác có ai đang bám theo mình nên theo phản xạ tôi quay ngoắt lại. Ô kìa! Trang đang ngồi gục xuống đất, nước mắt lăn những vệt dài trên khuôn mặt, cùng lúc đó Đào Anh và Minh đang chạy tới phía chỗ Trang. Chúng nhìn tôi rồi lại nhìn anh Duy rồi lại nhìn Trang.
(Lời kể của Duy)
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi thấy Thùy Trang quay lại tôi cũng quay lại theo thì… Quỳnh Trang-người yêu tôi đang ngồi xụp xuống đất. Tôi lao vội đến chỗ cô ấy. Nhìn kìa, cô ấy đang khóc. Tôi chẳng biết làm gì cả. Tự dưng cảm thấy xót xa vô cùng. Tôi chạy đễn chỗ cô ấy, đỡ lấy khuôn mặt bé nhỏ của cô, toan định lấy giấy lau đi những hàng nước mắt thì cô ấy đứng phắt dậy. Nhìn tôi với 1 ánh mắt vô cùng giận giữ. Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy tôi như thấy 1 sự hờn ghen, 1 sự oán trách và có cả 1 chút suy nghĩ như muốn buông xuôi tất cả. Tôi chẳng thế nào hiểu nổi? Tại sao cô ấy lại như vậy. Tôi chạy theo cái bóng đang lieu xiêu của người con gái tôi yêu nhưng dường như vô vọng. Dòng người quá đông! Cái bóng của cô ấy khuất sau những dòng người đi qua đi lại. Tôi cảm thấy hình như mình có lỗi. Tuy nó chỉ là bất giác thôi nhưng hình như cô ấy nghĩ không cả tôi cũng nghĩ mình đã mắc 1 sai lầm nào đó. Sai lầm đó là gì? Tôi không hiểu? Quay lại phía sau! Tôi thấy bóng 2 cô bạn lúc nãy đi cùng Quỳnh Trang đang chạy toán loạn lên tìm cô ấy. Rồi như theo bản năng, tôi chạy thật nhanh về 1 hướng mà chính tôi cũng không thể giải thích được tại sao mình lại chạy đến đây. Tôi cứ chạy và rồi bóng của cô ấy thoáng qua. Đúng là bóng của cô ấy mà! Không thể sai được!

(Lời kể của Đào Anh)
Đang yên đang lành tự dưng Quỳnh Trang chạy đi đâu không biết. Tôi và Minh chạy toán loạn lên tìm vậy mà trước mặt tôi…Trang đang ngồi xụp xuống sàn nhà. Đó là điều duy nhất tôi thấy nó đập vào mắt mình. Nhìn theo hướng mắt của Minh tôi thấy sự căm tức đổ dồn về phía trước. Chẳng phải kia là anh Duy và Thùy Trang đấy sao? Sao 2 người họ lại đi cùng nhau. Từ chối lời bao lời nịnh nọt của chúng tôi chỉ để đi chơi với anh Duy sao? Sao nó không hẹn cả bọn cùng đi mà lại chỉ đi có 1 mình như thế? Thật kì lạ! Suy nghĩ của tôi dừng lại khi Minh kéo tay tôi chạy về hương Quỳnh Trang đang chạy. Tôi chưa hiểu! Thực sự là mới hiểu lờ mờ. Bóng Quỳnh Trang khuất sau đám người đông đúc kia đang chen nhau thì bọn tôi mới thực sự tuyệt vọng. Chúng tôi tách nhau ra và nhìn quay mà không thể tìm ra cô bạn. Sau 10 phút vật lộn với đám đông tôi tự mình quyết định đi gặp Thùy Trang ọi truyện. Nhắc máy gọi Minh về và gọi cho Thùy Trang. Tôi không muốn bất kể ai muốn trêu đùa với người cô kiêm người bạn yêu dấu của tôi. Họ không có quyền!