Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 31: Chương 32





- Mày tình rồi à?-Anh tôi quay lại
- 6 năm dài quá anh ơi!
- Yên tâm thể nào chẳng có lúc tao về chơi!-Anh tôi cười.
- Ở bên đấy anh không có bạn!
- Tao trình độ cao kết bạn là chuyện cỏn con!
- Anh không nhớ nhà à?-Tôi hỏi.
- Chắc đến lúc sang bên đó thì sẽ nhớ! Thôi ngủ đi! Mai còn đi học!

Anh tôi bước ra khỏi phòng. Cái bóng của anh mất hẳn sau cánh của phòng đã đóng lại. Tôi nhắm mắt ngủ tiếp không phải vì tôi vô tâm mà tôi muốn giữ những hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy anh bây giờ trước khi anh đi. Tôi biết rồi tôi sẽ gặp lại anh sớm thôi nhưng sao cứ thấy buồn khó tả. Tôi muốn luôn nhìn thấy anh trong những giấc mơ của mình.


Đi học và đến trường. Tin đồn tôi yêu anh Duy không hiểu từ đâu mà phát tán tung ra cả lớp nhưng hiện ra tôi không muôn bịt miệng chúng nó vội. Tôi ngồi đếm từng kim đồng hồ 1 đê được về nhà ăn bữa cơm cuối trước khi anh đi.

Mai anh đi! Tôi cũng đi tiễn! Chắc sẽ buồn lắm! Phải nén nỗi đau vào trong lòng, phải kìm nước mắt lại không anh sẽ đi không vui. Du học là 1 chuyện tốt cho anh mà sao tôi lại khóc, đáng nhẽ tôi phải vui cười đón nhận chuyện này chứ. Anh là anh trai tôi, dù thế nào anh vẫn là anh trai tôi cơ mà.

Sân bay….
Không đông lắm cũng chẳng vắng mấy,...
Có những người nhà đón người từ xa trở về,…
Có những người vẫy tay tạm biết những người chuẩn bị đi xa,…
Có những người ra đi mà không 1 ai đưa tiễn,…
Có những người trở về mà không được đón chào bởi 1 ai,…

Có những người cười vang,…
Có những người đau với những dòng nước mắt,…

Mẹ tôi ôm ghì lấy bố tôi mà khóc. Tôi cảm thấy khóe mắt cay cay, cổ họng nghẹn cứng, và hơn nữa là trái tim đang thắt lại. Anh tôi tiến đến chỗ Duy và tôi đang đứng.
- Chăm sóc em gái tao cẩn thẩn!
- Rồi!
- Còn cô em!- Anh tôi rút trong túi sách ra 1 cái gì đó. Giữ cái này cho cẩn thận! Mẹ mà biết thì mày chết!-Anh tôi cười. Một nụ cười gượng gạo. Những gì mày nghĩ không đúng đâu!
- Sao anh lại có nó!-Tôi ngạc nhiên đón lấy cuổn sổ của chính bản thân mình từ tay anh.
- Tạm biết!-Anh tôi hét lớn rồi bước đi.
Ngạc nhiên và khóc. Đó là trạng thái của tôi.

Gia đình tôi và anh Duy chờ cho đến khi máy bay cất cánh. Nhín hướng máy bay bay, tôi biết anh tôi đang ngồi trên đấy ngắm nhỉn mảnh đất quê hương trước khi xa nó sang xứ người du học. Tạm biệt anh trai yêu quý của tôi. Sẽ có ngày anh em mình gặp lại.