Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 14: Chương 15





Chap 8(b)
**********
Trời dễ chịu lắm nhưng mà tôi chẳng thích theo dõi người ta là mấy. Cái trò này trẻ con lắm lắm ý! Chúng tôi dừng xe lại khi thấy đôi tình nhân chả biết có phải không dẫn nhau vào quán Yummi. Chà! Sài sang nhể? Dẫn nhau vào tận đây cơ đấy! Ba đứa chúng tôi đứng lại trước cửa, đếm tiền:
- Êu! Chúng nó ăn sang thế xiền đếch đâu mà vào chứ!-Minh lên tiếng.
- Tổng tài sản của mày là bao nhiêu?-Thùy Trang nhướn mày hỏi tôi.
- Khoảng 3,4 chục thôi!-Tôi xèo đống tiền lẻ có, chẵn có của mình.
- Èo! Thế là nhiều rồi!-Thùy Trang chìa đống tiền ra. Tao còn có 24 nghìn chẵn không lẻ 1 xu!
- Lẻ làm sao được.-Minh lắc đầu.-Chắc tao khá khẳm nhất rồi!-Nó xèo tờ 5 chục. Sáng nay mẹ đưa cho để ăn sáng nhưng chưa kịp ăn này!
- Ờ! Thế thì vào thôi!-Thùy Trang kéo tay 2 đứa vào bên trong.
Chọn 1 bàn gần chỗ ra vào, dễ ẩn náu và nghe được rõ nhất của 2 đứa đánh lẻ kia. Chúng tôi bắt đầu quan sát chúng.
- Cẩn thận phát hiện là công toi đấy!-Minh giờ tay làm hiệu.
Trong khi ấy Thùy Trang lật dở menu xem hết món này đến món nọ, thì Minh và tôi chú ý nghe kĩ từng câu nói của 2 bạn trẻ kia.
- Cậu thích ăn thứ gì thì gọi đi! Mình sẽ trả tiền.-An mỉm cười nhìn Đào Anh.

- Không cần! Mình cũng có tiền mà!-Đào Anh nhìn An với ánh mắt long sờ lanh nhìn rõ ức. Có bao giờ nó nói với mình bằng cái cử chỉ điệu bộ nữ tính đấy đâu, toàn như con hổ vồ bắt nạt cô nó ấy chứ.
- Không!-An xua tay.Hôm nay mình mời Đào Anh mà! Đào Anh cứ gọi thoái mải đi!
- Vậy cám ơn trước nghen!-Đào Anh cười tươi lật dở menu.
- Không có chi!-An cười tươi.
Tức thật! Chúng nó toàn cười mà không nghĩ đến 3 đứa bạn cùng lớp như chúng tôi đang vì rình mò chúng nó mà móc hết sạch tiền. Chẳng hiểu tẹo còn tiền đi học thêm không đây! Sau một khoảng lặng nhìn nhau và cười cuối cùng đôi bạn trẻ
- Bạn cười xinh thật đấy Đào Anh à!-An nịnh đấy.Cẩn thận Đào Anh ơi không lại chết vì trai đẹp thì nhục mặt cô mày lắm!Tôi thì thầm.
- Cám ơn! Bạn cứ quá khen!-Vừa nói Đào Anh vừa xúc 1 thìa đưa lên miệng.
- Dính vào miệng rồi kìa!-An chỉ vào mép Đào Anh.
- Đâu!-Nó đưa tay lên miệng sờ sờ.
- Để tớ lau cho !-An lấy 1 chiếc khăn lau nhẹ vết bẩn trong khi Đào Anh nghơ ngác, thẹm thùng.
- Cám ơn!-Đào Anh đón lấy chiếc khăn khẽ cười nhẹ.
Ôi đúng là! Nhìn thấy trai là quên hết bản chất con người thật rồi! Nó làm tôi thất vọng quá! Cô cháu yêu quý như nữ tướng của tôi đây sao! Choáng 100% không sai sót!

- À quên! Mải ăn quên mất việc trọng đại!-Gạt cốc sữa chua kem sang 1 bên nó hỏi An. Đặc điểm nào là xấu nhất của Khánh Linh vậy?
- Cậu muốn biết lắm hả?-An tò mò.
- Thì tớ muốn cậu nói nên tớ mới ra đây với cậu!
- Thế mà tớ tưởng cậu ra đây chỉ để ăn thôi!-An cười sung sướng.
- Hừm! Để ăn tớ đã chẳng ra những nơi như thế này! Tốn tiền!
- Ờ!
- Thế kể đi!
- Sao cậu sốt sắng thế?
- Phải biết còn phục thù! Tớ ghét con nhỏ đấy lắm!
- A! Thảo nào!
- Làm sao à?
- Không có chi!-An xua tay
Mãi không vào chủ đề chính. Sau đó thế nào tôi cũng không biết nữa vì tôi còn phải đi học thêm đến giờ rồi mà.
Chiều nay trời dễ chịu không oi ả vì đã bắt đầu chuyển sang thu. Tôi được sing ra vào mua thu nên đương nhiên mùa tôi thích nhất là mùa thu. Tôi yêu cái cảm giác trời hơi se lạnh 1 chút chỉ để bạn mặc thêm 1 chiếc áo khoáng mỏng theo đúng sở thích và phong cách của mình. Yêu nó thế!
Toi yeu Zing