Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 11: Chương 12





Chap 7(a)
**********
Trời nóng quá! Mà sao nhà Minh xa thế nhỉ? Tôi bắt đầu cảm thấy nản lắm rồi! Đạp đau hết cả chân gần 30 phút đồng hồ mãi chẳng thấy nhà đâu!
- Sao xa thế?
- Sao cô lại hỏi con! Làm sao con biết được ạ!
- Bỏ cái điệu đấy đi! Làm trò mày tao cho nó thân thiện!
- Chính mồm cô nói đấy nhá! Ok! Mày tao là được chứ gì! Hô hô ! Đơn giản quá! Mong ước của con bấy lâu!- Nó cười to.
- Biết ngay mà!
Nó dừng xe lại trước cửa 1 tiệm bánh ngọt. Nó hất tay bảo tôi:
- Xuống đi mày! Dắt xe vào trong nhà nó luôn cho nhanh!- Nó chỉ thẳng vào tiệm bánh.
- Nhà Minh làm bánh hả?- Tôi hỏi đầy ngạc nhiên

- Không bán bánh thì làm gì chẳng nhẽ gọi là kinh doanh ẩm thực cho oách hả?
- Không! Nhưng tao không ngờ thôi! Mày chơi với Minh lâu vậy chắc được ăn lắm bánh ngon nhể!- Tôi hiếu kì.
- Truyện! Con người đẳng cấp quen cũng toàn những người đẳng cấp!- Nó vỗ ngực tự đắc.
- Đẳng cấp á! Hô hô!- Tôi cười sảng khoái trong sự chú ý của bao nhiêu con mắt người đi đường.
Minh bước ra cùng mẹ bạn ấy.
- Đào Anh! Con đến rồi đấy hả! Vào đây bác cho con ăn thử cái này! Ngon lắm! Bác mới làm ra!- Bà vẫy cái Đào Anh, rồi nhìn sang phía tôi.- À! Chắc đây là Trang phải không?
- Dạ! Vâng ạ! Con chào bác!- Tôi lễ phép
- Ờ!-Bà mỉm cười rất tươi.Vào đi con! Hoan nghênh con đến nhà!
- Đến sớm thế! Tao đang làm bánh cho 2 lady thế mà đã đến rồi!- Minh vui vẻ tiến đến chỗ tôi với 2 bàn tay đầy bột và cái tạp dề hình hoa cỏ nhằng nhịt.
- Ờ! Đang định vào đây!-Đào Anh chỉ tôi dẫn xe đạp thẳng 1 cái ngõ nhỏ.

Tôi đi thẳng vào phía bên trong. Woa….! Tôi không ngập miệng vào được mất! Nhà to thế! Hóa ra thông với tiệm bánh là một ngôi nhà to vĩ đại với cái sân nhìn đến sướng cả 2 con mắt. Minh lấy cho chúng tôi 2 cốc nước ép trái cây. Nhà Minh đẹp quá! Đẹp hơn cả nhà con Đào Anh luôn!
- Nhà mày đẹp quá Minh à!- Tôi khen
- Không dám ạ! Nhà em cũng bình thường thôi!-Nó nhướn mày
- KHỏi cần khen mày ạ! Nhà nó đẹp sẵn rồi!-Đào Anh đập tay lên vai tôi. Nào ta xuống sưởng bánh thôi. Chờ mãi cũng đến lúc.!

Công nhận Minh và mẹ bạn ý làm bánh rất ngon, chúng tôi nô suốt trong nhà bếp làm các bác ở đây cười hoài à! Công nhận là vui ơi là vui! Đem kì tích của mình ra ngoài đang định kiếm cái bàn nào thưởng thức thì con Minh ủn 2 đứa lại. Tôi ủn đầu con Minh ra xem cái gì. Ô hô! Kia chẳng phải Khánh Linh với cả Thiên An sao? Sao bọn chúng lại ở đây nhỉ? Thảm nào hôm nay ở lớp hôm nay có bạn này vào Khánh không cười và hú ầm lên, chỉ lẳng lặng nhếch mép thôi! Kì lạ thật! Chúng tôi quay lại bàn bạc với nhau.
- Sao Khánh Linh với Thiên An lại ở đây?-Đào Anh hỏi
- Cái con này! Ngu thế! Chỗ này là ọi người ai vào chẳng được.- Tôi giải thích
- Thế Khánh Ling làm quen với Thiên An nhanh vậy sao?-Đào Anh lại hỏi
- Không!- Minh trả lời.Tớ nghĩ họ có quan hệ tờ trước rồi.
- Ờ! Tớ cũng thấy thế!- Tôi nói thầm.
- Ra canh xem bàn góc í! KHỏi bị phát hiện- Minh lại tiếp 1 sáng kiến kì lạ