Thấy Bình An kiên quyết, Gia Vũ đành thỏa hiệp cố đè nén dục vọng thả cô ra. Anh thầm nghĩ ngày tháng còn dài, anh cứ từ từ vậy.
Hai người nằm ôm nhau trên giường một lúc, nhận ra mọi người sắp về, Gia Vũ lưu luyến rời khỏi phòng Bình An.
Gia Vũ bước đi trên hành lang nhưng anh không phát hiện ra trong một góc tường phía sau lưng anh, một cô gái đang ngồi ôm mặt khóc.
Hồng Hân nhìn theo bóng lưng anh qua làn nước mắt, tim cô vỡ vụn, lòng ngực như bị bóp nghẹp. Cô đưa tay ôm ngực. Hôm nay bỗng chợt phát hiện ra dù bản thân có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa vẫn không đổi được một ánh nhìn từ anh. Bao năm nay, cô chạy theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ, vì người ấy chưa từng xuất hiện, bên anh lại chưa xuất hiện người khiến anh dao động, cô vẫn tự tin tiếp tục theo anh. Nhưng hiện tại, trái tim anh đã dao động. Cô ấy phải chăng là người ấy hay cô ấy là người khiến anh rung động? Nhưng bất kể là ai, người anh rung động đều không phải là cô.
Hồng Ân càng thêm khóc to hơn không màng đến hình tượng. Người đi trên hành lang ngoái đầu nhìn cô như sinh vật lạ, cô vẫn mặc kệ. Đột nhiên, cô đứng phắt dậy, lau vội nước mắt, di chuyển đến phòng của cô gái kia, đưa tay gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, bây giờ Hồng Ân đã nhìn rõ được mặt, cô tròn mắt, thốt lên:
“Là cô?” Cô gái cô nhìn thấy trong nhà Gia Vũ.
Bình An không ngờ Hồng Ân lại đến tìm mình, cô cũng ngạc nhiên không kém.
“Cô tìm tôi có việc gì?”
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?” Hồng Ân đề nghị.
Không nghĩ đến Hồng Ân sẽ nói vậy, Bình An đờ ra một lúc mới kịp phản ứng gật đầu: “Được. Đi thôi.”
Thấy Bình An bước đi khập khiễng, Hồng Ân thốt lên: “Cô bị thương? Để tôi đỡ cô.”
“Được. Cảm ơn cô.” Bình An thầm nghĩ cô gái này thật ra rất tốt bụng.
Nơi bọn họ ngồi nói chuyện là một quán bar trong khách sạn, bây giờ còn sớm trong quán lác đác vài vị khách, hai người tìm một góc kín đáo ngồi xuống.
“Hai cô dùng gì ạ?” Anh chàng phục vụ không ngờ đến mới sáng đã tiếp được hai vị khách xinh đẹp, anh ta lịch thiệp hỏi.
“ Cho tôi một Cappuccino.” Bình An đáp.
“Macchiato.”
Sau khi cậu chàng nhân viên đi khỏi, Bình An hỏi: “Hôm nay cô gọi tôi ra đây có chuyện gì sao?”
Rất nhanh thức uống được mang lên. Hồng Ân không đáp, chờ anh chàng nhân viên đi khuất, cô cất giọng hỏi một câu không ăn nhập với câu hỏi vừa rồi của Bình An: “Cô là Đỗ Bình An?”
Tuy khó hiểu Bình An vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
Hồng Ân đã đoán được đại khái nhưng khi nghe đáp án từ chính miệng Bình An vẫn không tránh khỏi đau đớn. Cô đánh giá cô gái trước mặt mình một cách tỉ mỉ, đây là người con gái anh không thể nào quên sao Vũ?
Hồng Ân còn nhớ như in ngày đầu tiên gặp anh thì đã bị vẻ bề ngoài của anh thu hút. Hôm đó, cô vào trường đại học K- nơi bố mình đang dạy học để đợi bố vì đợi quá lâu đâm ra buồn chán, cô đành đi xung quanh trường giết thời gian như mọi khi, lúc đi đến vườn hoa đột nhiên nghe thấy tiếng đàn cất lên bi thương da diết, vốn bản tính tò mò liền lần theo tiếng đàn thì phát hiện ra một chàng trai dưới gốc cây phượng vĩ, gương mặt đẹp như tạc tượng. Tuy cô đã gặp vô số trai đẹp nhưng chưa ai khiến cô ấn tượng mạnh như vậy. Anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản lưng tựa vào gốc cây, ngón tay dài mảnh khảnh không ngừng lướt trên dây đàn. Cô như bị mê hoặc chân không tự chủ tiến về phía anh. Những ngón tay trên dây đàn ngừng lại, tiếng đàn im bật, anh ngẩng đầu hương về nơi phát ra tiếng động, trông thấy cô đáy mắt anh thoáng dâng lên tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến mất.
Anh đứng phắt dậy, cầm lấy đàn rời đi không hề quan tâm đến cô gái lạ mặt.
Từ nhỏ đến lớn, Hồng Hân luôn tự tin với nhan sắc xinh đẹp kiều diễm của mình, cô chưa từng bị chàng trai nào đối xử như vậy, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lúng túng, hai tay vo vạt váy, cô nhìn theo bóng lưng anh lấy hết cam đảm cất giọng:
“Em tên là Hồng Ân anh tên là gì thế?”
Anh khựng lại nhưng không quay đầu nhìn Hồng Ân. Anh nói:
“Gia Vũ.”
Không đợi Hồng Ân đáp lại, Gia Vũ tiếp tục bước đi.
Hồng Ân đứng lặng, ngơ ngác nhìn theo bóng anh ngày càng khuất dần, đầu không ngừng lặp đi lặp lại tên anh. Đột nhiên, cô tin rằng cô nhất định sẽ gặp lại anh.
Và rồi, bọn họ gặp lại nhau thật, càng không ngờ hơn anh chính là học trò của bố cô. Cô tin đây chính là duyên phận, là sự sắp đật của ông trời.
Hồng Ân quyết tâm thi vào trường đại học K để được gặp Gia Vũ thường xuyên hơn. Như ý nguyện, cô đã thi đậu nhưng cô mãi mãi không có được anh. Còn nhớ, đại học năm nhất, cô mượn rượu tỏ tình. Anh lạnh lùng, dứt khoác từ chối. Khi ấy cô đã hỏi tại sao, anh chỉ đáp vỏn vẹn năm chữ: “Tôi đã có bạn gái.”. Bị từ chối, cô liền suy sụp một thời gian dài. Hết năm nhất, hết năm hai, người bạn gái trong lời anh vẫn chưa từng xuất hiện. Cô nghĩ anh chỉ bịa đại một cái cớ, một lần nữa lại quyết tâm tỏ tình. Lần thứ hai tỏ tình, anh tiếp tục từ chối vẫn lấy lý do đã có bạn gái, cô nhất quyết không tin, bảo anh đưa ra bằng chứng. Anh chỉ cười nhẹ, đáy mắt thoáng hiện lên nổi bi ai, anh đưa bàn tay áp vào ngực trái khẽ nói: “Cô ấy ở trong tim tôi.”. Là cô nhìn nhầm sao nổi bi ai từ trong mắt anh?
Cuộc đời Hồng Ân luôn suôn sẻ muốn gì được nấy, lần đầu tiên trong đời thầm ganh ty cô gái trong tim Gia Vũ. Mỗi ngày trôi qua, mỗi tháng trôi qua rồi mỗi năm lại trôi qua, cô càng lúc càng thêm tò mò về cô gái bí ẩn ấy. Ngót nghét cô năm ba, anh năm cuối, ngày tốt nghiệp anh bạn bè đông đủ tiếc là cô gái ấy vẫn không xuất hiện. Bữa tiệc tốt nghiệp cô mặt dày đi theo anh, lần đầu thấy anh uống say, bất tỉnh nhân sự. Văn Nguyệt được Công Anh đưa về, cô bèn một mình dìu anh đi bắt taxi. Đêm đó trên đường về anh không ngừng gọi tên cô gái ấy và cô đã biết cô ấy tên là “Đỗ Bình An.” và cô đã biết hai người chia tay hơn bốn năm rồi. Vậy mà, anh chưa bao giờ quên. Cô vừa lo vừa mừng, lo anh cả đời không quên cô ấy lại mừng vì bản thân còn có cơ hội, chỉ cần cô gái ấy mãi mãi không xuất hiện anh sẽ chấp nhận cô mà thôi.
Lại không ngờ rằng, đợi tám năm trời đằng đằng cuối cùng vẫn chỉ là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
Hồng Ân cười chua xót nhìn Bình An phía đối diện, khẽ nói:
“Anh ấy vẫn luôn đợi cô. Cô đã thắng. Tôi thật lòng chúc phúc hai người.”
Lời vừa dứt, tảng đá đè nặng trong lòng cũng vơi đi, sự cố chấp của cô đến đây dừng là được rồi. Hồng Ân đứng dậy nói:
“Tôi dìu cô về.”
Cổ tay Hồng Hân nhanh chóng bị bắt lấy, Bình An đứng dậy, vội hỏi:
“Cô có ý gì?”
Ai vẫn luôn đợi cô? Là ai? Là Vũ sao?
Hồng Ân nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn gương mặt nôn nóng có, ngờ vực có, không thể tin có của Bình An, xâu chuỗi với vẻ lạnh lùng ngày ấy của Gia Vũ đối với Bình An và cuộc cãi vã ngoài sảnh lúc vừa rồi. Cô bỗng đoán ra tám, chín phần: “Cô không biết sao? Người tôi nói đến chính là Vũ. ”
Bình An chấn động, lòng hổn loạn rối như tò vò, cô chưa kịp tiêu hóa hết những lời Hồng Ân nói, tay càng thêm xiết chặt cổ tay Hồng Ân, môi run run: “Thật sao?”
Hồng Ân không ngờ Bình An kích động như vậy, nhìn bộ dạng cô ấy thế này. Giữa hai người bọn họ có ẩn khúc gì sao? Điều gì khiến họ tuy vẫn yêu nhau nhưng lại chia tay? Thôi vậy, cô là người ngoài có tư cách gì xen vào.
“Điều tôi nói hoàn toàn là thật. Tôi không tiện nói nhiều cô vẫn nên chính miệng hỏi Vũ.” Hồng Ân mỉm cười: “Cô cũng không cần cảm ơn tôi.” Cô nhìn cổ tay mình bị Bình An xiết chặt.
Bình An bây giờ mới nhận ra bản thân thất thố, cô vội vàng buông tay, lúng túng:”Tôi xin lỗi là tôi quá kích động rồi.”
Hồng Ân nhắc nhở:“Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng có một điều cô nên biết những năm qua anh ấy sống vô cùng vô cùng khổ sở.” Hồng Ân mỉm cười chua xót, không quên nói thêm một câu: “Hãy trân trọng Vũ, anh ấy hoàn toàn xứng đáng nhận được điều ấy.”
Hồng Ân cô tuy cố chấp nhưng là một người sống có niềm kiêu hãnh, có lòng tự tôn, không muốn thừa nước đục thả câu, chen vào làm kẻ thứ ba. Đạo lý cái của mình thì là của mình, cái không phải của mình có cố chấp thì vẫn không tài nào có được. Cô hiểu rất rõ.
Vũ, em thật lòng mong anh hạnh phúc!
***
Buổi chiều mọi người lục đục dọn hành lý, ai thu xếp xong thì tập họp đứng dưới sảnh khách sạn. Bình An cả buổi cứ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, đến khi đã yên vị ngồi trên sofa ở một góc dưới sảnh vẫn không thôi nghĩ đến những lời Hồng Ân nói ban sáng. Lòng vừa kinh sợ lại vừa vui, lại không biết có nên trực tiếp hỏi Gia Vũ không? Nếu hỏi thì hỏi như thế nào? Chẳng lẻ lại hùng hồn truy hỏi anh vẫn luôn nhớ đến cô? Đừng quên cô là người đưa ra lời đề nghị chia tay. Cô có tư cách hỏi anh chăng?
Nghĩ đến đây Bình An lại thở dại, cô cúi gầm mặt. Đột nhiên hai mũi giày da đen bóng loáng, từ điền viền mũi kim đều tinh tinh xảo chắc hẳn là một đôi giày đắt tiền xuất hiện trong tầm mắt. Cô chưa kịp ngẩng đầu xem người đến là ai, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc mang theo tia ân cần nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lại có chút không thích hợp.
“Em sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Lưng Bình An lạnh toát, trán đổ mồ hôi hột. Cô gẩng đầu tròn mắt nhìn, khóe môi giật giật.
Mọi người đứng gần xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, ngờ vực có, không thể tin có nhưng đa phần là sốc. Cũng không trách họ được, ai đứng trong hoàn cảnh họ đều thế. Anh là ai chứ, anh đâu phải là người bình thường. Anh là Gia Vũ – là chủ tịch của bọn họ, một con người cao xa vời vợi chẳng khác nào Mặt Trời phía xa. Còn Bình An chỉ là một nhân viên nho nhỏ nói khó coi hơn là một chân sai vặt quèn, mờ nhạt nhỏ nhoi. Bỗng nhiên một ngày đẹp trời con người cao xa vời vợi lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh lùng cấm người lại gần đột nhiên ân cần hỏi thăm một con người mờ nhạt kia. Đây quả thực là tin chân dộng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra? Ai nói cho tôi biết đi.”
“Tình hình này là sao? Chủ tịch và cô ta có quan hệ gì?”
“Trông hai người mờ ám quá đi.”
Một người trong đám đông như nhớ đến đều gì bỗng há hốc mồm hét lên, bởi vì không khống chế được âm lượng nên truyền đến tai tất cả mọi người:
“Đây chẳng phải là cô gái ở cùng với chủ tịch trong rừng…” Nói đến đây cô ta biết mình nói quá lớn thu hút sự chú ý mọi người thì ngậm miệng lại, cười xòa.
Tuy nhiên lời cô ta nói như một mồi lửa châm ngòi vào những quả bom, phút chốc tất cả dường như phát nổ. Cả đám lại tiếp tục xôn xao, hóng chuyện.
Gia Vũ để mặc ngoài tai lời bàn luận xì xào của đám đông, sợ Bình An nghe không rõ, anh lặp lại lời vừa rồi thêm một lần nữa:
“Em sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Tình huống là thế nào, Bình An không ngờ anh lại như vậy. liền lúng túng không biết làm sao, vội lắc đầu, cười xòa:
“Không sao, không có.”
Gia Vũ vẫn chăm chú nhìn Bình An, khiến cô cả người mất tự nhiên. Ngoài mặt cười như không có chuyện gì, trong lòng gào thét dữ dội.
Vũ à? Anh đang làm gì vậy? Mọi người còn đang nhìn kìa, anh đừng quan tâm em nữa mà, khéo lại lớn chuyện mất thôi. Tránh xa em ra, càng xa càng tốt.
Trái ngược với mong ước của Bình An, Gia Vũ “ừm” một tiếng, anh tiến lên khom người bế bổng cô lên.
Bình An chỉ kịp hét “a” lên một tiếng.
Không gian phút chốc im bặt.