Có Thời Hạn

Chương 6: 6: Trả Ơn






Hứa Hân hít sâu, tự trấn an bản thân không được hoảng, trước tiên cứ viết đã rồi nghĩ.
Sau khi nắn nót viết xuống một từ "Giải", Hứa Hân cúi đầu đọc kỹ lại đề bài.
Trong sách bài tập của Sầm Bắc Đình vẫn để trống phần ghi đáp án.Trên hình minh họa có bốn tam giác lồng vào nhau, một đường kẻ phụ được vẽ bằng bút chì ở giữa khung hình, so với mực in trên sách, đường kẻ này đậm hơn rất nhiều.

Hai điểm A và F được nối lại với nhau, rồi lại vẽ một góc vuông từ hai đường trung trực, chỗ góc phải của trang sách còn viết số 1,5 xiêu xiêu vẹo vẹo.

Không biết đó là cậu lỡ bút viết lên hay là đáp án thật.

Nhưng theo lý thuyết, với một đề bài khó như vậy thật sự không có khả năng không cần viết phép tính mà chỉ cần nhìn đề là ra kết quả.
Hứa Hân phân tích từng dữ liệu của đề bài, đề này thật sự rất lạ, từ trước đến nay cô chưa từng thấy dạng hình này, cô suy ngẫm trong chốc lát cũng không nghĩ ra phương pháp nào, vì vậy liền dứt khoát làm theo Sầm Bắc Đình, vẽ một đường kẻ phụ lên hình.
Sau khi vẽ xong, Hứa Hân phát hiện hai điểm A và F là các điểm liên tiếp, đoạn thẳng này chính là đường trung trực, xoay một vòng đường kẻ này sẽ tạo thành góc vuông, như vậy có thể lập tức tính ra diện tích vùng bôi đen.
Hứa Hân cầm viên phấn lên, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ theo hướng giải của Sầm Bắc Đình, vẽ ra đường kẻ phụ, liệt kê các công thức tính, từng bước áp con số vào bài làm, không ngờ tới cuối cùng có thể thuận lợi giải ra được đáp án.
Sau khi làm rất nhiều phép tính cùng các công thức biến đổi, cuối cùng Hứa Hân tính ra một kết quả, vậy mà lại chính là con số Sầm Bắc Đình tùy tay viết ở góc phải sách ban nãy ---- "1,5".
Cô đặt viên phấn xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thầy Từ đứng bên cạnh gật đầu hài lòng, các bạn học dưới lớp cũng tỏ ra đầy khâm phục.
"Bốp bốp bốp".

Ngoài hành lang, Sầm Bắc Đình đang ghé vào khung cửa sổ bỗng nhiên vỗ tay, sau đó trong lớp cũng lần lượt vang lên âm thanh hưởng ứng.
Hứa Hân xấu hổ không biết để tay ở đâu, nhưng giải xong một đề toán khó quả thật giống như vừa đi đánh trận trở về.
Cô nhanh chóng bước xuống bục giảng quay về chỗ của mình.
"Đề này quả thực tương đối khó".

Thầy Từ đứng trên bục giảng bắt đầu giải thích: "Trước tiên chúng ta hãy xem qua hai câu hỏi nhỏ.


Nói chung, khi các em gặp phải dạng đề này cũng đừng luống cuống.

Thông thường dạng bài này sẽ có ba câu hỏi, câu đầu tiên tương đối dễ, chỉ là kiến thức ở mức độ cơ bản, đến câu thứ hai và thứ ba độ khó mới bắt đầu tăng dần lên.

Được rồi, chúng ta nhìn câu hỏi đầu tiên.

Không có gì quá khó, chỉ là câu hỏi về mặt phẳng cắt ngang.
Sau đó, thầy Từ lướt qua câu hỏi còn lại, nhanh chóng đi tới đề bài Hứa Hân giải trên bảng: "Câu hỏi cuối cùng thường tương đối khó.

Đối với câu hỏi dạng nâng cao mức 8 điểm này các em có thể làm hoặc không, vì ngay cả khi các em không làm được câu 8 điểm này, nếu các bài trước đó đã chắc chắn đúng, các em vẫn có thể đạt 142 điểm.

Cho nên các em phải cân nhắc kỹ, đừng chỉ tập trung giải câu hỏi cuối, vẫn nên dùng thời gian xem kỹ lại đáp án các câu trước, nắm chắc điểm của phần đề mình có thể làm được.

Được rồi, bây giờ chúng ta cùng xem bài làm của bạn học Hứa Hân.
"Đúng rồi...!Không tệ, rất tốt".

Trên mặt thầy Từ hiện lên sự vui vẻ khó giấu, vừa chữa bài vừa hận không thể khen Hứa Hân lên tận trời, "Đề này thật sự là một đề khó, bạn học Hứa Hân tư duy không tệ, chúng ta xem..."
Cuối cùng thầy Từ nói hai mươi phút, cũng làm Hứa Hân được khen gần hai mươi phút, khen đến nỗi cả người Hứa Hân đỏ như tôm luộc.
Tuy được khích lệ như vậy, nhưng Hứa Hân không có một chút cảm giác kiêu ngạo nào, nếu vừa rồi Sầm Bắc Đình không cố ý đưa sách bài tập của mình cho cô, đừng nói là được khen, chỉ mong bây giờ đừng bị mất mặt đã là may mắn rồi.
Cô quay đầu tìm Sầm Bắc Đình ngoài cửa sổ.
Sầm Bắc Đình bị thầy Từ nhiều lần nhắc không được nghịch ngợm gây sự, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dán người lên tường, để lại một cái gáy mượt mà cùng vài sợi tóc bướng bỉnh không vào nếp.

Như thể nhận ra ánh mắt của Hứa Hân, Sầm Bắc Đình nhanh chóng quay đầu lại chớp mắt nhìn cô.

Động tác ngả ngớn diễn ra rất nhanh nhưng không hiểu sao lại làm Hứa Hân bực bội.
Sau khi tan học, Sầm Bắc Đình lại bị gọi đi văn phòng uống trà, nhưng lần này là văn phòng của thầy Từ.
Đợi một lúc lâu, đến khi Hứa Hân làm xong một bộ đề tiếng Anh, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng quay trở lại.
Cậu lười biếng xoay xoay cái cổ, dựa lưng ghế ra sau, mắng một tiếng "Thật phiền"
Lỗ tai Hứa Hân lập tức dựng lên.
Sầm Bắc Đình đẩy cái bàn kêu thùng thùng, hỏi cô: "Sao cậu vẫn chưa đi?"
Hứa Hân lúc này mời giả vờ thu dọn đồ đạc của mình, cô hơi dừng lại, bâng quơ hỏi: "Thầy Từ mắng cậu à?"
"Sao có thể", Sầm Bắc Đình nhún vai tỏ ý không sao: "Thầy Từ không nỡ mắng tôi đâu, chỉ là trước khi đi khỏi văn phòng đúng lúc đụng phải cô Chu, thật là quá xui xẻo!"
"Cô Chu nói gì với cậu?", Hứa Hân hỏi.
Sầm Bắc Đình nói: "Còn có thể nói cái gì ngoại trừ việc bảo tôi học hành nghiêm túc".
Cậu nói một câu, lại thở dài, bổ sung nói: "Sau đó cô ấy phát hiện ra tôi dùng giấy than để chép phạt bài khóa".
Hứa Hân: "......"
Cái này đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của thầy cô mà.
Sầm Bắc Đình gãi gãi đầu, bắt đầu tìm bút.
Cậu tìm ra ba cái bút chì, dài ngắn không đồng nhất, màu sắc cũng không giống nhau, sau đó ngồi trước mặt Hứa Hân trổ tài cùng một lúc dùng ba bút chì viết bài chép phạt.
Sầm Bắc Đình viết chữ cái tiếng Anh so với chữ tiếng Trung còn đáng sợ hơn, nếu không phải bài mẫu trong sách giáo khoa còn ở trước mặt, Hứa Hân thật sự nghĩ rằng Sầm Bắc Đình đang ngồi vẽ bùa chú đuổi quỷ.

Cô phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân nhìn nhiều hơn 1 giây chính là đang vũ nhục với câu chữ của Shakespeare.
"Sầm Bắc Đình." Hứa Hân mở miệng nói.
"Ừ?", Sầm Bắc Đình nghiêng nghiêng đầu nhưng không nhìn cô, cậu đang hết sức tập trung chiến đấu với đống giấy bút trước mặt.

"Đưa cho tôi bài thi tiếng Anh của cậu"
Cuối cùng Sầm Bắc Đình cũng quay đầu nhìn Hứa Hân, có chút kinh ngạc: "Bài thi tiếng Anh của tôi?"
Cậu còn đặc biệt cường điệu hai chữ "của tôi".
Hứa Hân nói: "Đúng vậy."
Sầm Bắc Đình hoài nghi, nhìn chằm chằm Hứa Hân hồi lâu, cuối cùng nói: "Không phải cậu lấy để chép bài tôi đấy chứ?"
Hứa Hân: "......"
Sầm Bắc Đình cảm thấy bản thân đoán không sai, tiếp tục dõng dạc nói: "Được thôi, cầm đi cầm đi, không cần cảm ơn."
Hứa Hân tức giận muốn ngất, nhịn không được quát: "Ai muốn chép bài của cậu?!"
Sầm Bắc Đình bị ghét bỏ cũng không giận, ngược lại cổ vũ Hứa Hân: "Không sao hết, không sao hết, đáp án có thể viết khác đi một chút, so luôn các đáp án sai với tôi cũng được".
Hứa Hân hít sâu, kiềm chế suy nghĩ muốn đánh chết Sầm Bắc Đình: "Cậu đưa bài thi tiếng Anh để tôi kiểm tra", nói xong lại thấy chột dạ, rốt cuộc trước đấy chưa có lần nào Hứa Hân cho Sầm Bắc Đình sặc mặt tốt, cô hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì: "Là cô Chu yêu cầu".
"Được thôi", Sầm Bắc Đình không tính hỏi kỹ vì sao Hứa Hân lại muốn xem bài thi tiếng Anh của mình, dù sao từ trước đến nay cậu cũng không qua hiểu tính cách của nữ sinh, ví dụ như các cô luôn thích đưa cho cậu chocolat cùng một bức thư màu hồng khi cậu thi đấu bóng rổ, tuy rằng đã rất nhiều lần cậu nói mình không thích ăn loại quà vặt này.
Sầm Bắc Đình mang tâm trạng vui vẻ duỗi tay vào ngăn bàn, nhưng tìm tới tìm lui chỉ lấy ra được hai quyển tiểu thuyết in lậu từ internet, một cái bút rỗng ruột cùng một cái gương to bằng bàn tay.
Vừa nhìn vào gương, Sầm Bắc Đình suýt nữa không đi nổi.
Nhìn bản thân trong gương, tóc trên đỉnh đầu cậu lộn xộn đến mức nhìn giống như bộ lông của một con chó lông dài.
"Bài thi!"
Hứa Hân không nhịn được nữa, tự mình với tay vào ngăn bàn tìm kiếm, cuối cùng trong ngăn bàn chất đồng các loại đồ vật hỗn tạp lấy ra được bài thi đã bị gấp thành một chiếc máy bay.
Cô tiếp tục nhẫn nại cảm xúc đang muốn bùng nổ, cầm máy bay giấy mở ra từng chút một.

Sau khi nhìn rõ bài thi, hai mắt Hứa Hân tối sầm lại.
Bài chọn đáp án có 4 câu chọn 1, tỉ lệ chọn bừa đáp án đúng có xác suất là 25%, nhưng Sầm Bắc Đình chật vật làm bài chỉ đúng một câu duy nhất.
Sầm Bắc Đình bình thường da mặt dày cuối cùng hôm nay cũng biết xấu hổ, cậu giật giật cái tai, gãi ót nói: "Khụ, cái này, cái này không phải là do vận may không tốt sao, bình thường tôi khoanh bừa ít nhất cũng phải đạt được 35 điểm, lần này là do, là do ngồi chỗ kém may mắn, ha ha ha..."
Hứa Hân hít sâu, thầm nghĩ không được tức giận.
Cô xem kỹ bài thi của Sầm Bắc Đình từ đầu đến cuối rồi quay sang hỏi cậu "Phần nào trong đề thi cậu không biết làm?"
Hứa Hân hỏi xong câu này lập tức cảm thấy đau đầu, bởi vì bài thi của Sầm Bắc Đình ngoại trừ bài khoanh đáp án, các phần còn lại một câu cậu cũng không làm.
Sầm Bắc Đình quay đầu nhìn cô, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cậu suy tư một lát rồi hí hửng nói: "Hứa Hân, có phải cậu thấy tôi thay cậu đi phạt đứng ngoài hành lang nên cảm động, thấy tôi bị oan liền nghĩ đến việc dạy bổ túc cho tôi?"
Hứa Hân không nói lời nào, xụ mặt cam chịu.

Quả thật chính là như vậy, cô không nghĩ mình sẽ nợ lần giúp đỡ này của Sầm Bắc Đình
Sầm Bắc Đình cười ha ha không ngừng, "Ôi trời ơi."
Cậu cuối cùng cũng cười đủ, hai tay xoa mắt: "Nếu muốn trả ơn tôi thì giúp tôi việc gấp này trước".
"Việc gấp gì?" Hứa Hân hỏi
Sầm Bắc Đình cười tủm tỉm: "Ngày mai tôi cùng lớp bốn thi đấu bóng rổ, cậu tới xem tôi thi đấu"
"Không đi." Hứa Hân dứt khoát nói.
Tai cô ửng đỏ.

Nữ sinh đến xem thi đấu bóng rổ là có ý gì, nữ sinh chỉ nhìn nam sinh mà mình thích thi đấu, cô lại không thích xem Sầm Bắc Đình chơi bóng, đi đến đó làm gì?
"Tuyệt tình như vậy?"Khóe miệng Sầm Bắc Đình hạ xuống, thở dài, vô cùng ủy khuất nói: "Ai, các anh em trong đội bóng rổ của tôi đều có bạn gái, người vô dụng nhất còn có mấy nữ sinh thầm thích, chỉ có tôi, không ai đau, không ai thương, mỗi ngày đều bị bọn họ trào phúng".
Hai mắt Hứa Hân trợn tròn, những lời từ nói ra từ miệng cẩu của Sầm Bắc Đình một chữ cô cũng không tin.
Cậu ta không ai đau? Không ai thương? Mỗi ngày đều bị đồng đội cười nhạo?
Nằm mơ à.
Hứa Hân lớn đến tuổi này còn chưa gặp qua gia hỏa nào giống Sầm Bắc Đình mà không làm người ta yêu thích.
Sầm Bắc Đình lớn lên rất đẹp, vóc dáng cao, chơi bóng rổ giỏi, giống một cây tiểu bạch dương đón nắng đón gió ở sân thể dục, nữ sinh trong trường học đi qua không ai là không liếc mắt nhìn, càng không cần nói đến tính cách hào phóng như ánh mặt trời của cậu, ai cũng có thể trở thành bạn, thật sự cùng với hình ảnh một bạn học đáng thương không ai chú ý không hề liên quan.
Sầm Bắc Đình diễn đến nghiện, hai tay chống ở cằm, liên tiếp hướng ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Hân, kỹ thuật diễn nhuần nhuyễn đến mức ai nhìn cũng tin.
"Thật mà!" Sầm Bắc Đình nói, "Tôi lừa cậu làm gì.

Ai, thôi vậy, nếu cậu không muốn đến thì thôi, tôi làm sao có thể bắt ép bạn cùng bàn của mình được? Chuyện này cũng không có gì to tát...!Chỉ là đến lúc đó anh em trong đội ai cũng có người đến cổ vũ, chỉ có mình tôi là không có..."
"Dừng lại dừng lại," hai tay Hứa Hân để chéo làm động tác ngừng, Sầm Bắc Đình còn nói thêm một câu nữa, đừng nói đến trả ơn, Hứa Hân khẳng định sẽ đi đánh chết cậu ta, "Tôi đi, tôi đi, được chưa, cậu đừng nói nữa".
Lông mày Sầm Bắc Đình lập tức dương lên, nhìn về Hứa Hân biểu thị vui mừng ra mặt, cậu cười đến mi mắt cũng cong: "Nhớ giữ lời, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu".
Hứa Hân thở dài, có lệ nói: "Đã biết, cậu thật là phiền".
Sầm Bắc Đình cố ý cường điệu: "Cậu đã đồng ý rồi, không cho đổi ý".
Hứa Hân nói: "Được"..