Có Thời Hạn

Chương 22: 22: Có Thai






Hứa Hân nổi trận lôi đình, xung quanh mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước.

Nhưng cô vẫn cố nhịn để nước mắt không rơi xuống, cố đến nỗi mắt đã sưng đỏ mà bản thân cũng không cảm thấy gì.
Ở vách tường trên đỉnh đầu, ảnh cưới của Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Chu còn chưa gỡ xuống.

Bức ảnh được khảm trong chiếc khung màu vàng đồng kiểu cũ, chỉ có một nửa ánh sáng từ đèn chùm chiếu vào bức ảnh khiến khung hình nửa trắng nửa vàng.

Chân dung của Hứa Chu nằm ở bên trái cũng đã hơi ngả vàng, ông mặc chiếc áo khoác da màu nâu, vẻ mặt hiền lành, khiêm tốn, đôi mắt dài, má lúm đồng tiền, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống người đứng dưới bức hình.
"Bốp!" Lý Nguyệt Hoa cho Hứa Hân một cái tát, bà tức giận đến môi phát run, thân thể cũng run rẩy, bàn tay đánh Hứa Hân chống ở góc tủ cũng không ngừng run lên.
Bà chỉ vào Hứa Hân mắng to: "Quần áo của ba mày thì làm sao? Ngô thúc khó khăn lắm mới đến nhà được một lần, ông ấy đi vào phòng bếp không thể để quần áo bị bẩn nên tao mới lấy quần áo khác cho ông ấy thay.

Ông ấy thay quần áo của ba mày thì làm sao, mày ở đây hô to gọi nhỏ cái gì?"
Hứa Hân đứng ngây tại chỗ, há miệng thở dốc.

"Đây là quần áo của ba con." Cô nói.
Lý Nguyệt Hoa đột nhiên che mặt lại, suy sụp ngồi cạnh bàn bắt đầu nghẹn ngào khóc.
Nước mắt phụ nữ vẫn là vũ khí lợi hại nhất, Lý Nguyệt Hoa vừa khóc, Hứa Hân liền có cảm giác thất bại, cả người lùi về phía sau một bước.
Ngô Kiến Quân cũng mềm lòng, đi qua vỗ bả vai Lý Nguyệt Hoa "Được rồi, được rồi, khóc cái gì? Chỉ là một đứa bé thôi mà" Ông ta an ủi.
Hứa Hân cắn đôi môi khô khốc, cô ném mạnh cặp sách xuống đất.

Dưới cặp sách là áo khoác tây trang của Ngô Kiến Quân, cổ áo khoác bằng lông thú bị lật ra làm lộ tên nhãn hiệu bên trong, đó là một hãng thời trang quốc tế Hứa Hân chưa từng thấy bao giờ.
Hứa Hân không nói lời nào, dẫm một cái vào cổ áo viền lông rồi đi thẳng về phòng mình.
Cô đóng mạnh cửa, đi đến bên cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió lạnh lập tức thổi vào, chạm vào da thịt đau như cắt.
Cả người Hứa Hân run rẩy niết chặt bao thuốc lá trong tay, cô lấy ra một điếu thuốc rồi lục tìm bật lửa trong ngăn kéo.

Bật lửa bằng nhựa màu đen đầy mùi dầu máy, điếu thuốc cầm trong tay run rẩy khiến ngọn lửa không làm cách nào đốt cháy được.
Hứa Hân dứt khoát dùng răng cắn điếu thuốc, đầu lưỡi lập tức nếm phải vị cay đắng của sợi thuốc lá.
Hứa Hân không biết vì sao người trưởng thành nói hút thuốc sẽ làm họ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng, cũng như cô cũng không thể hiểu được vì sao uống rượu có thể quên đi sầu muộn.

Hứa Hân vụng về bắt chước động tác của người lớn, cố gắng tạo cho mình một bộ giáp bất khả xâm phạm cùng trái tim chết lặng như của họ.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chán ghét nhổ điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó cầm lấy bao thuốc lấy được từ túi áo khoác của Ngô Kiến Quần vứt ra ngoài cửa sổ.
Cô mệt mỏi ghé người vào bàn học.
Mặt bàn rất lạnh, so với mặt cô bị gió đông thổi còn lạnh hơn.

Cô không khóc, đôi mắt màu đen trong veo hơn bao giờ hết.
Hứa Hân không biết mình đang nghĩ cái gì, giống như đang nghĩ về rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như không có suy nghĩ gì trong đầu.

Cái cảm giác như bị vây chặt đến không thở nổi lại xuất hiện, Hứa Hân như phát điên muốn rời khỏi nơi này, cô nguyện ý đổi lấy bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể khiến cô thoát khỏi vũng bùn như một con mương hôi thối này...
Cuộc sống sẽ mãi khó khăn như vậy sao? Hay chỉ khi con người ta chưa trưởng thành?
Hứa Hân nghe thấy trong phòng Lý Nguyệt Hoa vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Bao giờ cô ta mới chịu ký tên?"
"Anh đã đồng ý với em rồi"

"Con bé kia đang ở với ai?"
Qua thật lâu sau tiếng cãi nhau mới bé dần.

Cửa phòng Lý Nguyệt Hoa mở ra, sau đó đến cửa lớn, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng đi xa, cuối cùng một ánh đèn sáng chói ngoài cửa sổ chiếu vào trước bàn học của Hứa Hân.
Tiếng động cơ ô tô vang lên cắt ngang qua bầu trời đêm yên tĩnh, Lý Nguyệt Hoa tiến đến gõ cửa phòng Hứa Hân.
Hứa Hân không chịu mở cửa, Lý Nguyệt Hoa liền gõ không ngừng.
Cuối cùng Hứa Hân cũng đứng dậy mở cửa.
Lý Nguyệt Hoa đứng ở ngoài cửa, "Mặc kệ con có đồng ý hay không," bà hơi nâng cằm: "Mẹ và Ngô thúc muốn kết hôn."
Dừng một chút, Lý Nguyệt Hoa xoa nhẹ bụng mình, nói với Hứa Hân: "Mẹ có thai rồi".
*
Ngày hôm sau, Ngô Kiến Quân mời Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Hân ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ dự định đến nhà hàng ở trung tâm thành phố, giá phòng riêng ở nhà hàng này cao đến dọa người nhưng ngược lại ở đây có tầm nhìn toàn cảnh ra sông từ cửa kính trong suốt trải dài từ trần nhà đến sàn.

Hai mẹ con Lý Nguyệt Hoa đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng vai chính của bữa cơm mới khoan thai đến muộn.
Ngô Nhạc Nhiễm mặc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo bomber màu đen, phía dưới đi đôi tất trắng cùng giày thể thao cùng màu.

Cô ấy vừa vào phòng đã lạnh mặt dùng chân đá ghế dựa ra ngồi xuống.
So sánh với ngũ quan thô kệch của Ngô Kiến Quân, ngũ quan của Ngô Nhạc Nhiễm hoàn toàn là di truyền từ mẹ của cô ấy.

Cô ấy có con ngươi nông và lông mày rất nhạt, đường kẻ mắt cùng lông mày được kẻ bằng chì màu nâu sẫm, khóe mắt dùng bút kẻ không thấm nước vẽ xếch lên trên, làn da vì dùng nhiều phấn mà trở nên tái nhợt.
Ngô Kiến Quân trách cứ: "Con làm cái gì mà bây giờ mới đến".
"Hừ".

Ngô Nhạc Nhiễm hừ một tiếng khinh thường.

Cô ấy uống hết một cốc nước lạnh, cầm chén trà để lên bàn kính xoay một vòng, suýt chút nữa làm cái chén vỡ thành hai nửa.
"Ôi, chuyện này có gì mà phải tức giận?" Lý Nguyệt Hoa nói một tràng, giọng nói rất nhẹ nhàng còn vô cùng thành thục thể hiện hình tượng một người mẹ kế dịu dàng và yêu thương con chồng.
Không khí trên bàn ăn cơm trước sau vẫn nặng nề như cũ, Ngô Kiến Quân hỏi Ngô Nhạc Nhiễm về chuyện học tập, Ngô Nhạc Nhiễm trả lời thật sự rất qua loa.
"Dạo này học hành thế nào?"
"Ừm."
"Còn bạn học thì sao?"
"Ừm."
"Cô giáo dạy có tốt không?"
"Ừm."
"Con nhìn chị con xem" Ngô Kiến Quân nói: "Người ta đi thi luôn đạt được hạng nhất đấy."
"Xì" Lần này cuối cùng Ngô Nhạc Nhiễn cũng đáp lại, cô ấy rất hứng thú liếc nhìn Hứa Hân một cái: "Nhanh như vậy đã bắt con gọi là chị rồi? Mới chỉ có một bữa cơm mà thôi? Con nghĩ vẫn còn sớm..."
"Ngô Nhạc Nhiễm!" Ngô Kiến Quân hung hăng mắng, Lý Nguyệt Hoa ngồi một bên cười làm lành nhưng sắc mặt đã cứng đờ lại.
Từ lúc quen biết Ngô Kiến Quân, bà đã cùng Ngô Nhạc Nhiễm tranh nhau không biết bao nhiêu lần.
Không giống với Hứa Hân, sự đối nghịch của Ngô Nhạc Nhiễm không phải từ trong suy nghĩ mà thể hiện bằng hành động.
Lý Nguyệt Hoa biết, trước khi bà xuất hiện, Ngô Nhạc Nhiễm đã thành công loại bỏ vô số hồng nhan tri kỷ trước đó của Ngô Kiến Quân.

Ngô Nhạc Nhiễm giỏi nhất chính là giả bệnh, thời điểm Ngô Kiến Quân muốn đi hẹn hò với tình nhân, Ngô Nhạc Nhiễm sẽ náo loạn đòi sống đòi chết, từng có lần Ngô Nhạc Nhiễm còn đứng trên lầu hai căn biệt thự mà Ngô Kiến Quân mua cho mình hét lớn, "Ngô Kiến Quân, chỉ cần ba rời bỏ mẹ và con, con lập tức nhảy từ trên này xuống, con nói được làm được!" "Ngô Kiến Quân, mẹ con cùng ba xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ba làm như vậy không sợ bà ấy thất vọng sao?"
Mỗi lần như vậy, Ngô Kiến Quân đều cảm thấy hoảng sợ.


Sự máu lạnh của thương nhân từ trong xương cốt bị Ngô Nhạc Nhiễm kêu lên một tia dịu dàng, vì vậy để giữ được hình tượng người chồng, người cha tốt, ông ta liên tục nhượng bộ.
Nhưng sự việc gì cũng có hai mặt của nó, có một mặt tốt, cũng có một mặt không tốt.

Tính cách trẻ con của Ngô Nhạc Nhiễm tuy rằng có thể khiến Ngô Kiến Quân cảm thấy áy náy trong lòng.

Nhưng sau sự áy náy ấy, thứ sinh ra chính là sự trả thù sa đọa.
Ngô Nhạc Nhiễm càng không cho Ngô Kiến Quân ra ngoài gặp tình nhân, ông ta càng ra sức nuôi dưỡng nhiều tiểu tình nhân bên ngoài.

Thật ra ông ta thích nhất là những cô nàng còn nhỏ tuổi, so với Ngô Nhạc Nhiễm không lớn hơn bao nhiêu, một đám người đều trắng nõn giống đào mật có thể véo được ra nước.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn thua trong tay Lý Nguyệt Hoa.
So với những tình nhân kiêu căng, tùy hứng trước đó của Ngô Kiến Quân, Lý Nguyệt Hoa quả thực trầm ổn hơn hẳn.

Cuộc sống của bà đã quá khổ cực, vì vậy khi có một tia cơ hội, bà liền nắm chặt cọng rơm cứu mạng kia nhất quyết không buông.

Dù bị đối xử thế nào cũng chịu đựng được.
Khi đối mặt với Hứa Hân, Lý Nguyệt Hoa luôn trút hết tất cả những tức giận, bất mãn lên đầu cô, nhưng với Ngô Kiến Quân thì luôn bày ra dáng vẻ ôn nhu, săn sóc nhất, giống như một bông hoa mềm mại mà kiên cường, yên lặng chịu đựng những lần lỡ hẹn, lật lọng cùng tính tình thất thường của Ngô Kiến Quân.
Vì thế đứng giữa sự giằng co của Ngô Nhạc Nhiễm cùng Lý Nguyệt Hoa, Ngô Kiến Quân bất giác sa vào sự thục nữ bao dung của Lý Nguyệt Hoa.

Đối với ông ta, sự dịu dàng của Lý Nguyệt Hoa chính là bến đỗ neo đậu trong sóng gió, là tấm vé kết thúc quá khứ điên cuồng của ông ta.

Ngô Nhạc Nhiễm nằm mơ cũng không thể ngờ rằng chính mình đã hung hăng đẩy Ngô Kiến Quân đến bên Lý Nguyệt Hoa như vậy.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, Ngô Kiến Quân ở công ty đã quen ra lệnh cho người khác, cho nên ngay cả khi ở với người thân quen cũng không có ngoại lệ.

Ông ta không hỏi ý kiến bất cứ ai mà tự mình gọi đồ ăn, Ngô Kiến Quân thích ăn cay, các món như đầu thỏ cay, cá hầm ớt còn có đậu phụ Bà Ma đều được gọi lên.

Cuối cùng một bàn ăn đầy món cũng chỉ toàn các món cay phủ bên trên một tầng ớt đỏ rực.
Lý Nguyệt Hoa đang mang thai, vì thế một món cũng không động đũa.
Thời điểm ăn cơm, Ngô Kiến Quân ngồi đối diện Hứa Hân, mỗi lần ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt đều phải làm cô nhíu mày.
Trong trí nhớ của cô, ba Hứa là một người đàn ông gầy gò với gương mặt dài cùng gò má cao, trên mặt ông luôn đeo một gọng kính vàng trông rất lịch sự, nho nhã.
Hứa Hân đôi lúc cảm thấy rất khó hiểu, mọi người đều nói rằng mối tình đầu là đoạn tình cảm khó quên nhất.

Mà Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Chu chính là mối tình đầu của nhau, hai người kết hôn sinh con, ở bên nhau cũng gần nửa đời người.

Vì sao hiện tại Lý Nguyệt Hoa có thể chấp nhận ở bên cạnh người hoàn toàn đối lập với ba Hứa như Ngô Kiến Quân.

Hứa Hân chỉ có thể tự nhủ rằng, trên thế giới này luôn tồn tại rất nhiều người xấu, người tốt sống không được lâu, tiếng xấu lưu truyền ngàn năm, cho nên cuối cùng cũng chỉ những kẻ xấu xa như Lý Nguyệt Hoa cùng Ngô Kiến Quân tra tấn lẫn nhau.
"Về sau Hứa Hân muốn làm nghề gì?" Ngô Kiến Quân đột nhiên hỏi, "Sắp tới mấy đứa chuẩn bị thi phân ban đúng không? Con đã quyết định học ban tự nhiên hay xã hội chưa?
Lý Nguyệt Hoa sợ Hứa Hân lại không cho Ngô Kiến Quân mặt mũi, cố ý giành nói trước: "Ai biết được? Con bé mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng huyên thuyên nói ngoại ngữ, em cũng không biết nó đang làm cái gì".
Hứa Hân dùng chiếc đũa dính đầy ớt tương chọc thủng một cái lỗ trên viên thịt bò trong bát.
Cô quyết định học ban xã hội.


Thời điểm quyết định việc này, Hứa Hân xem được một bản tin tức đang phát trên TV, lúc ấy màn hình chiếu đến hình ảnh của một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trên người cô ấy mặc bộ vest đen lịch sự, tóc dài đến bả vai được túm gọn một nửa ra sau tai bằng chiếc kẹp màu trắng.

Cô ấy nhìn vô cùng dịu dàng, nhưng thời điểm mở miệng nói chuyện lập tức như thay đổi thành một người khác, ánh mắt kiên định, tự tin, cô ấy nói tiếng Anh trôi chảy, thuật lại nguyên văn cuộc trò chuyện của người phát ngôn bên cạnh.
Hứa Hân khẽ xúc động, cô nhìn thấy bên góc trái màn hình đề họ tên của cô gái này, Hứa Hân bắt đầu lên mạng tìm hiểu những thông tin cơ bản của cô ấy.

Cô biết được, thì ra cô ấy tốt nghiệp từ học viện ngoại ngữ, chuyên ngành biên - phiên dịch, trong thời gian học tập ở trường được nhận rất nhiều giải thưởng, vị trí công tác hiện tại của cô ấy chính là phóng viên thường trú, thường xuyên được đi khắp thế giới lấy tin tức rồi dịch thuật lại.
Hứa Hân nhấp con chuột, nghiêm túc xem từng tin tức về cô ấy.
Sau đó cô bắt đầu tưởng tượng đến tương lai của mình năm năm sau, mười năm sau, mười lăm năm sau, hy vọng bản thân sẽ có bộ dáng như thế nào.
Giờ khắc này, Hứa Hân biết bản thân đã có đáp án, cô muốn trở thành người giống như cô gái này, có tri thức, gặp gỡ nhiều người, đi nhiều nơi trên thế giới.
Hứa Hân buông chiếc đũa, lạnh lùng nói: "Đừng xen vào chuyện của con."
*
Cuối cùng bữa cơm này diễn ra đúng nghĩa là ăn cơm, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không một ai nói lời nào.
Sau bữa cơm, Ngô Kiến Quân cùng Lý Nguyệt Hoa đi lấy xe, Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm đứng đợi ngoài cửa nhà hàng.
Ngô Nhạc Nhiễm móc ra từ trong túi một bao thuốc lá vỏ xanh dành cho nữ, dạng điếu mỏng có mùi bạc hà thoang thoảng.
Cô ấy đứng dựa lưng vào vách tường, rất hứng thú nhìn Hứa Hân, cười như không cười, giống như đang khiêu khích "Cậu có hút thuốc không?"
Hứa Hân nói không.
"Cũng đúng" Ngô Nhạc Nhiễm bày ra biểu tình nên là như vậy, yên lặng đặt điếu thuốc bên miệng, một tay lục bật lửa trong túi.
Hứa Hân giơ tay, trực tiếp rút điếu thuốc ra khỏi miệng Ngô Nhạc Nhiễm.
Ngô Nhạc Nhiễm cảm thấy sửng sốt, đôi môi khô khốc hơi mím lại nhưng vẫn duy trì trạng thái ung dung vừa rồi.
Hứa Hân nói: "Bọn họ lập tức sẽ trở lại"
Ngô Nhạc Nhiễm cười khẩy một tiếng.

Cô ấy không tiếp tục châm điếu thuốc mà cầm hộp thuốc cùng bật lửa cất vào trong túi, sau đó hai tay cũng để vào túi áo.
"Cậu thật sự cho rằng bọn họ sẽ quay lại nhanh vậy sao?"
"Thật ồn ào" Cô ấy nở nụ cười giống như vừa thực hiện được âm mưu.
Hứa Hân không nói chuyện.
"Cậu đang ở cạnh Sầm Bắc Đình" Ngô Nhạc Nhiễm thờ ơ nói.
"Cậu có ý gì?" Hứa Hân nhíu mày.
Ngô Nhạc Nhiễm cố ý nói: "Lớn lên rất đẹp trai, tôi cũng thấy thích".
Hứa Hân lạnh mặt nhìn Ngô Nhạc Nhiễm: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Ngô Nhạc Nhiễm hỏi lại: "Không phải cậu không thừa nhận sao? Hiện tại cậu gấp cái gì? Thế nào, mẹ cậu chiếm chồng của người khác được, tôi thì không thể cướp bạn trai của cậu sao?"
Hứa Hân không đáp lại, cô bình tĩnh nhìn Ngô Nhạc Nhiễm.
Ngô Nhạc Nhiễm theo bản năng đứng thẳng người, lòng bàn tay nắm chặt lại.

Cô ấy không thích Hứa Hân nhìn mình như vậy, giống như Hứa Hân mới là người nắm chắc thắng lợi trong tay.

Ngô Nhạc Nhiễm bị chọc giận, vì vậy càng muốn lấn tới hỏi: "Bố cậu đâu?"
"Mất rồi"
"Vì sao?"
"Mắc bệnh"
"Ồ" Ngô Nhạc Nhiễm gật đầu, đột nhiên nói: "Nhưng mẹ tôi chưa chết".
Lòng Hứa Hân giống như bị kim châm, cô biết Ngô Nhạc Nhiễm đang cố ý đả kích mình.

Loại người này trời sinh là vậy, phải nhất quyết nhìn người khác đau khổ mới thấy sung sướng.
Vì thế cô trả lời lại một cách mỉa mai: "Mẹ tôi đang mang thai."
Ngô Nhạc Nhiễm lập tức ngây người.
Khuôn mặt đầy vẻ ương bướng của cô ấy lập tức xuất hiện sự bối rối của một đứa trẻ.
Hiển nhiên trong bốn người bọn họ, Ngô Nhạc Nhiễm là người biết tin tức này cuối cùng.

Cả người cô ấy giống như bị bắn trúng một viên đạn giữa trán, đứng ngây ra tại chỗ kinh ngạc đến không có một phản ứng.

Ngô Nhạc Nhiễm từng tin chắc lần này bản thân vẫn có thể thành công đuổi đi kẻ thù của mình giống như trong quá khứ đã từng làm, chỉ là cô ấy trăm triệu lần cũng không ngờ đến người lần này mình đối đầu lại có tâm cơ vừa sâu vừa đáng sợ như vậy.
Ngô Kiến Quân vẫn luôn muốn có thêm một đứa con, đặc biệt là con trai, nhưng mấy năm nay ông ta nuôi nhiều tình nhân bên ngoài như vậy mà vẫn mãi không có động tĩnh.
Hiện tại đứa bé trong bụng Lý Nguyệt Hoa kia, hơn một nửa chắc chắn là con trai, mà Ngô Nhạc Nhiễm không phải, cô ấy thua vì một nửa phần trăm này.
Lúc này Ngô Kiến Quân cùng Lý Nguyệt Hoa đã trở lại.

Ngồi trên ghế lái phụ, vẻ mặt Lý Nguyệt Hoa hiện lên đầy sắc xuân, bộ dáng nghiễm nhiên giống như đã trở thành vợ của Ngô Kiến Quân, giống một người thắng cuộc gọi Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm lên xe.
Ngô Kiến Quân đưa bọn họ về nhà.

Ông ta quen thuộc lái xe thẳng một đường vào con hẻm nhỏ, đưa bọn họ đến dưới lầu mới quay xe đi về.
Hứa Hân xuống xe, cô nhìn qua Ngô Nhạc Nhiễm một cái.

Nhưng Ngô Nhạc Nhiễm vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ đưa lưng về phía Hứa Hân, cô không thể nào nhìn được biểu cảm lúc này của cô ấy.
*
Cánh cửa cũ kỹ không khóa, chỉ cần chạm nhẹ chân một cái cửa đã mở, phát ra tiếng kêu cót két.
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước cửa, anh ta vừa mới tỉnh ngủ, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Trong phòng vô cùng ngột ngạt, anh ta không mặc áo, khuôn ngực rắn chắc hiện ra trần trụi, trên làn da còn bám một lớp mồ hôi mỏng, dưới thân mặc một chiếc quần thể dục màu xám vô cùng lỏng lẻo.
"Cho tôi vào!" Ngô Nhạc Nhiễm lạnh lùng nói.

Cô ấy nghe thấy âm thanh cuồng loạn của chính mình, giống như giọng của một bệnh nhân tâm thần.
Hoàng Kỳ Phong đứng chắn trước cửa nhìn cô ấy, sau đó nghiêng người để Ngô Nhạc Nhiễm đi vào.
Trên TV đang chiếu băng ghi hình, âm thanh phát ra rất nhẹ, đó là một bản nhạc jazz đã nhiều tuổi, cùng một cây guitar hỏng nằm đối diện bàn trà.
Ngô Nhạc Nhiễm không thích nhạc cụ, cô ấy dùng đầu gối đá lên thân cây đàn.

Quăng mình lên ghế sô pha, trên đỉnh đầu là quạt trần màu xanh nhạt quay một vòng rồi lại một vòng, giống như lập tức sẽ rơi xuống trúng đầu cô ấy.
Hoàng Kỳ Phong đã sớm quen với tình khí thất thường của Ngô Nhạc Nhiễm, anh ta không nói chuyện cũng không hỏi cô ấy bị làm sao, từ trên sô pha nhặt lên chiếc áo thun mặc vào người, bên miệng ngậm điếu thuốc lá.
Ngô Nhạc Nhiễm ngẩng mặt ngồi trên sô pha, bộ dáng giống như một con cá sắp chết.
Hoàng Kỳ Phong hỏi cô ấy: "Uống cái gì?"
Ngô Nhạc Nhiễm không nói chuyện.
Hoàng Kỳ Phong cầm bia trở lại ghế sô pha.
Anh ta yên lặng uống một ngụm, Ngô Nhạc Nhiễm vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Anh ta im lặng nhìn chân Ngô Nhạc Nhiễm rũ ở trước sô pha, váy cô ấy rất ngắn, nơi được che khuất càng để lại một vẻ ái muội.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy nơi đó của Ngô Nhạc Nhiễm, trong đầu lại không nghĩ đến bất cứ cái gì.
Đại não trống rỗng, cho đến khi tàn thuốc đột nhiên đốt cháy ngón tay anh ta mới giật mình tỉnh lại.
Anh ta cầm điếu thuốc ấn lên gạt tàn, sau đó tâm hơi động một chút, giống như con ong mật đột nhiên chui vào lưới cửa sổ.
Anh ta đứng lên, cúi đầu nhìn Ngô Nhạc Nhiễm, vậy mà phát hiện Ngô Nhạc Nhiễm đang khóc.
Cô ấy nhắm nghiền hai mắt, nước mắt không ngừng chảy làm phấn mắt bị nhòe đi.
Lúc không trang điểm, Ngô Nhạc Nhiễm nhìn rất thanh thuần, trẻ trung giống một cô em gái nhỏ.
Dường như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Kỳ Phong, mu bàn tay giơ lên che kín mắt.
Nhưng nước mắt vẫn chảy ra như cũ, lăn dài theo sợi tóc mai.
"Hôm nay," giọng Ngô Nhạc Nhiễm khàn khàn: "Tôi có thể ở lại đây không?"
Trong bóng tối, Hoàng Kỳ Phong trầm mặc, sau đó gật đầu.
Ngô Nhạc Nhiễm nằm trên giường của Hoàng Kỳ Phong, giường rất nhỏ, một người ngủ còn vừa vặn, hai người cùng nằm vào có chút miễn cưỡng.
Ngô Nhạc Nhiễm nhắm mắt lại, cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi hương của sữa tắm, đó là sữa tắm của Hoàng Kỳ Phong, là mùi hương giống trên người Hoàng Kỳ Phong.
Một lát sau, Hoàng Kỳ Phong cũng tới phòng ngủ.
Thời điểm anh ta nằm xuống, chỗ giường bên cạnh lún sâu.
Hô hấp của anh ta phả vào gáy Ngô Nhạc Nhiễm, cô ấy không khỏi co chặt người lại.
Sau đó Hoàng Kỳ Phong nhích lại gần, ngực anh ta dính sát vào sau lưng Ngô Nhạc Nhiễm, trên người anh ta rất cứng, giống như một tảng đá đang chờ được khai quật.
Ngô Nhạc Nhiễm điều chỉnh hô hấp của bản thân, nhưng không thể khắc chế mà còn phát hiện hô hấp của mình đang hòa làm một với Hoàng Kỳ Phong.
Trong bóng tối, cô ấy quay người lại vùi đầu vào ngực Hoàng Kỳ Phong, Hoàng Kỳ Phong không nhúc nhích, trước sau vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng vươn cánh tay ôm Ngô Nhạc Nhiễm vào lòng..