Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 77






“Có một người đang xúc phạm danh dự của tôi và vợ tôi, còn đánh vợ tôi nữa, kiện bà ta ra tòa cho tôi.

Bà ta tên Trương Như Ngọc.

Ừ, ngoài ra hình như bà ta còn đang qua lại với người có vợ, Ừm, cậu tiện thể điều tra cả con gái của bà ta, Quân Tú Anh một chút, có gì thú vị thì báo tôi.”
Nói rồi anh cúp máy, sắc mặt Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc đều tái đi, nhưng Trương Như Ngọc vẫn cứng họng.

“Bằng chứng đâu? Tôi có thể kiện ngược cậu tội vu không đó.”
“Bằng chứng là thứ tôi không thiếu nhất, thậm chí có những việc tôi không muốn đào thêm, nhưng nếu bà muốn, tôi cũng không ngại lật lại.”
Nói rồi Cố Tư Bạch đi đến, ôm lấy vai Quân
Dao.
“Bà xã, đừng lo, bọn họ sẽ sớm phải trả giá vì những việc mình làm mà thôi.”
Quân Tú Anh cả đêm qua mơ tưởng đến cuộc
sống giàu sang sau này nếu có thể dấn thân vào showbiz, cô ta không muốn cuộc sống của mình càng tồi tệ hơn.

Bây giờ không cần biết thế nào, cô ta cũng không muốn bị Cố Tư Bạch trả thù.
“Cố thiếu gia, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi anh và chị Quân Dao.”
“Tú Anh…” Trương Như Ngọc không phục.
“Mẹ im đi.” Quân Tú Anh gắt lên, quát bà ta.


“Cố thiếu gia, chúng tôi có mắt như mù, xin lỗi đã làm phiền đến anh.

Mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi”.
“Cô nói bỏ qua thì tôi phải bỏ qua à?” Cố Tư Bạch thong dong nói, “Sao vừa rồi hai người còn hung hăng lắm mà.”
“Cố thiếu gia, tôi xin anh” Quân Tú Anh lập tức tiến về phía trước một bước, hai mắt rưng rưng ra vẻ đáng thương, thấy Cố Tư Bạch vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm liền quay lại phía Trương Như Ngọc, “Mẹ, mau nói gì đi, mẹ muốn hủy hoại con à?”
Trương Như Ngọc mím môi, nhưng bà ta cũng bắt đầu sợ rồi, dù Cố Tư Bạch bị Cố gia vứt bỏ, nhưng ai biết được, dù sao bọn họ cũng là ruột thịt, nếu cậu ta lên tiếng, rất có thể Cố gia lại chèn ép bọn họ, bây giờ mà chèn nữa thì chỉ còn có cái mạng này mà thôi.

Bà ta miễn cưỡng nói.
“Thật xin lỗi Cố thiếu gia.”
“Người bà cần xin lỗi là vợ tôi chứ không phải tội đầu.”
Mặt Trương Như Ngọc tối sầm lại, nhưng bà ta vẫn cố gắng nói, “Xin lỗi”.
Cố Tư Bạch nhếch môi cười, “Bà xin lỗi thì cũng phải tỏ ra thành tâm một tí chứ nhỉ?”

Trương Như Ngọc sượng mặt, nhưng cũng cố gắng nói.

“Quân Dao, xin lỗi.”
“Ngại quá, tôi không nhận lời xin lỗi của bà.” Quân Dao lắc đầu.
“mày…” Trương Như Ngọc tức đến nghẹn họng, không ngờ bọn họ dám trêu đùa bà ta, “Mày đừng tưởng tao xuống nước một chút mà mày đã lên mặt.”
“Mẹ đừng nói nữa.” Quân Tú Anh níu tay bà ta, cản lại.

Dù cô ta cũng tức tận óc rồi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
“Tôi không muốn đôi co với mấy người, các người rốt cuộc tới đây thăm cha tôi hay tới làm ồn, đến lâu như vậy rồi còn chưa hỏi thăm tình hình người bệnh nổi một câu.”.