Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 63






“Cô… cô vừa nói gì cơ? Kia là rác?” Quân Tú Anh ngắc ngứ hỏi lại.

“Đúng vậy, tiểu thư, phiền cô mang ra khỏi Cố gia, ở đây không được vứt rác bừa bãi
Đúng là ức hiếp người khác quá đáng.

Trong cái vali đó toàn là quần áo hàng hiệu đắt tiền, còn cả mấy bộ trang sức quý giá, vậy mà lại bị một người hầu coi là rác.

Quân Tú Anh rất muốn chửi cô người hầu kia, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, lủi thủi đi đến, kéo chiếc vali lên.

Bây giờ đột nhiên cô ta nghĩ thông suốt.

Mặc dù mệt thật nhưng ra đến cổng có thể bắt taxi, lúc đó không lo nữa, nếu vứt đi quả thật hơi tiếc, dù sao số đồ này cũng rất đắt tiền, đều là những bộ đồ cô ta mới mua chuẩn bị cho chuyến đi này, chi tiêu mất một khoản lớn, còn chưa dùng đã vứt đi thì quá lãng phí, nhà cô ta còn chưa giàu đến mức đó.


Quân Tú Anh khập khiễng đi bộ, cả tiếng đồng hồ mới tới cổng lớn, nhìn thấy cánh cổng, cô ta
thấy như được tái sinh vậy.

Bây giờ chân cô ta đã phồng rộp, đau đớn lắm rồi.

Nhưng đồ cô ta mang theo đều là giày cao gót xinh đẹp, không có lấy một đôi giày đế bằng, bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bước thấp bước cao lê chân ra khỏi cống.

Cánh cổng sắt to lớn nặng nề đóng lại sau lưng Quân Tú Anh, cô ta nhìn về phía đó, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác phẫn nộ.

Bởi tưởng được bước chân vào hào môn, nhưng cuối cùng lại bị quẳng đi như quẳng một túi rác.

Cô ta thề, nhất định phải trả thù Cố Khang Dật, và đặc biệt là Quân Dao.

Nhà họ Cố cô ta có thể không dám trêu chọc, nhưng Quân Dao là cái thá gì? Từ nhỏ tới lớn Quân Dao luôn bị cô ta bắt nạt mà không có quyền phản kháng, vậy nên cô ta luôn tự cho mình cái quyền ở trên người khác như thế.

Nhưng những thất vọng của Quân Tú Anh chưa dừng lại ở đó, tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Cô ta nhìn con đường dài hun hút trước mắt, đáy lòng lạnh lẽo.

Bởi khu vực này là trang viên riêng của Cố gia, dù ngoài công lớn cũng là đất của Cố gia, vì vậy chỉ có xe riêng của nhà họ ra vào, ngoài ra không có bất kì chiếc taxi nào.

Cô ta mở aPP, muốn đặt tài xế, nhưng dĩ nhiên cũng không có tài xế nào ở gần khu vực đó để
nhận đơn.

Bởi trước nay Cố gia đầu thiếu gì xe, nên chẳng có tài xế nào loanh quanh ở khu vực này làm gì.

Quân Tú Anh gần như sụp đổ, mặt trời bắt đầu lên, tia nắng ấm áp bây giờ khiến cô ta muốn phát điện.


Đi bộ cả tiếng đồng hồ, người đã đầm đa mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt bí bách, loang lỔ cả rồi.

Cô ta kéo theo chiếc vali, gót chân đã chảy máu, đi từng bước về phía trước.
“Cô… cô vừa nói gì cơ? Kia là rác?” Quân Tú Anh ngắc ngứ hỏi lại.

“Đúng vậy, tiểu thư, phiền cô mang ra khỏi Cố gia, ở đây không được vứt rác bừa bãi
Đúng là ức hiếp người khác quá đáng.

Trong cái vali đó toàn là quần áo hàng hiệu đắt tiền, còn cả mấy bộ trang sức quý giá, vậy mà lại bị một người hầu coi là rác.

Quân Tú Anh rất muốn chửi cô người hầu kia, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, lủi thủi đi đến, kéo chiếc vali lên.

Bây giờ đột nhiên cô ta nghĩ thông suốt.

Mặc dù mệt thật nhưng ra đến cổng có thể bắt taxi, lúc đó không lo nữa, nếu vứt đi quả thật hơi tiếc, dù sao số đồ này cũng rất đắt tiền, đều là những bộ đồ cô ta mới mua chuẩn bị cho chuyến đi này, chi tiêu mất một khoản lớn, còn chưa dùng đã vứt đi thì quá lãng phí, nhà cô ta còn chưa giàu đến mức đó.

Quân Tú Anh khập khiễng đi bộ, cả tiếng đồng hồ mới tới cổng lớn, nhìn thấy cánh cổng, cô ta
thấy như được tái sinh vậy.

Bây giờ chân cô ta đã phồng rộp, đau đớn lắm rồi.

Nhưng đồ cô ta mang theo đều là giày cao gót xinh đẹp, không có lấy một đôi giày đế bằng, bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bước thấp bước cao lê chân ra khỏi cống.

Cánh cổng sắt to lớn nặng nề đóng lại sau lưng Quân Tú Anh, cô ta nhìn về phía đó, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác phẫn nộ.

Bởi tưởng được bước chân vào hào môn, nhưng cuối cùng lại bị quẳng đi như quẳng một túi rác.


Cô ta thề, nhất định phải trả thù Cố Khang Dật, và đặc biệt là Quân Dao.

Nhà họ Cố cô ta có thể không dám trêu chọc, nhưng Quân Dao là cái thá gì? Từ nhỏ tới lớn Quân Dao luôn bị cô ta bắt nạt mà không có quyền phản kháng, vậy nên cô ta luôn tự cho mình cái quyền ở trên người khác như thế.

Nhưng những thất vọng của Quân Tú Anh chưa dừng lại ở đó, tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Cô ta nhìn con đường dài hun hút trước mắt, đáy lòng lạnh lẽo.

Bởi khu vực này là trang viên riêng của Cố gia, dù ngoài công lớn cũng là đất của Cố gia, vì vậy chỉ có xe riêng của nhà họ ra vào, ngoài ra không có bất kì chiếc taxi nào.

Cô ta mở aPP, muốn đặt tài xế, nhưng dĩ nhiên cũng không có tài xế nào ở gần khu vực đó để
nhận đơn.

Bởi trước nay Cố gia đầu thiếu gì xe, nên chẳng có tài xế nào loanh quanh ở khu vực này làm gì.

Quân Tú Anh gần như sụp đổ, mặt trời bắt đầu lên, tia nắng ấm áp bây giờ khiến cô ta muốn phát điện.

Đi bộ cả tiếng đồng hồ, người đã đầm đa mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt bí bách, loang lỔ cả rồi.

Cô ta kéo theo chiếc vali, gót chân đã chảy máu, đi từng bước về phía trước..