Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 183






“Hoắc tổng…” Âm thanh kiều mị vang lên.
Hoắc Thiên Phong liếc nhìn, sau đó hắn Cải cà vật, nói, “Lại đây, cởi áo cho tôi!”
Quân Tú Anh lập tức đi tới, đưa tay Cởi từng nút áo sơ mi cho Hoắc Thiên Phong, Cải xong áo, cô ta lần tay xuống, muốn cởi quần hắn, nhưng đột nhiên Hoắc Thiên Phong bắt lấy tay cô ta, ném thẳng lên giường.

Chiếc giường rất êm, căn bản Quân Tú Anh không bị đau, nhưng cô ta có chút hoảng sợ.
Chẳng lẽ Hoắc tổng thích mấy kiểu mạnh bạo biến thái? Nếu phải đánh đổi, cô ta không ngại chơi.


Nhưng thú thực nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Thiên Phong, đáy lòng cô ta run rẩy, chỉ cầu mong hắn thương hoa tiếc ngọc một chút.
Hoắc Thiên Phong chỉ dùng một tay kéo nhẹ, chiếc khăn tắm của Quân Tú Anh đã rơi xuống đất, lộ ra toàn bộ tấm thân lõa lồ.

Hắn đè lên người cô ta vài giây, sau đó đứng dậy, không nói năng gì, cầm chiếc áo mới treo sẵn trên giá, mặc lên người, trong ánh mắt kinh ngạc đến không nói lên lời của Quân Tú Anh.
Cô ta tròn mắt kinh ngạc, há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào mấy lần mà không biết phải nói
Hoắc tổng bất lực?
Cô ta còn đang chuẩn bị tinh thần cho mấy trò mạnh bạo, đang thấp thỏm lo sợ, vậy mà Hoắc tổng thậm chí không chạm vào cô ta, chỉ nằm đè lên người cô ta vài giây rồi đứng dậy mặc áo lại.
Đây thực sự là còn tệ hơn bất lực.

Ít ra cũng nên ôm hôn hay chạm vào cô ta chứ.

Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì thế này?
Hoắc Thiên Phong mặc xong áo, hắn ném một tấm thẻ xuống giường.
“Tiền này cho cô”.
Sau đó lạnh lùng bước đến cửa, vặn tay nắm.


Lúc này Quân Tú Anh mới thực sự ý thức được tình hình, cô ta lập tức ngồi bật dậy, chạy theo.
“Hoắc tổng, Hoắc tổng, như thế này là sao? Em sẽ phục vụ ngài chu đáo mà”
Ánh mắt Hoắc Thiên Phong lạnh như băng, hắn quay lại nhìn Quân Tú Anh.
“Mặc quần áo, cầm tiền rồi cút khỏi đây, loại phụ nữ như cô không xứng phục vụ tôi.”
Sau đó hắn mở cửa, khí thế vô cùng bá đạo, Quân Tú Anh không dám nói nửa lời, chỉ có thể trân trối nhìn cánh cửa nửa khép nửa mở và tiếng bước chân ngày càng xa dần của Hoắc Thiên Phong.

Cô ta ngồi sụp xuống đất, vô cùng bàng hoàng.
Như thế này là thành công hay thất bại?
Tại sao Hoắc Thiên Phong hành xử kì quặc như vậy?
Lúc này một người hầu phòng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quần Tú Anh ngồi bệt dưới đất thì lên tiếng.
“Tiểu thư, Hoắc tổng nói mời cô vui lòng đi cho”.
Quân Tú Anh lúc này mới sực tỉnh, cô ta nhìn xuống cơ thể không mảnh vải che thân của mình, vừa xấu hổ vừa oán hận, vội vã chạy vào nhà tắm, mặc lại bộ lễ phục rồi chạy đi.
Người hầu phòng sau khi thấy Quân Tú Anh đi rồi thì thong thả đến chỗ rèm cửa, lật rèm, lấy một vật ra.
Quân Tú Anh tóc tai, quần áo hơi xộc xệch đi xuống sảnh, mặc dù trong thang máy cô ta cố chỉnh trang lại, nhưng cũng không thể tỉ mỉ, đẹp đẽ như khi trang điểm hàng giờ đồng hồ được.
Nhìn thấy Quân Tú Anh, sắc mặc Tống Quảng Diều không được tốt lắm, ông ta chào mấy đối tác, sau đó đi đến chỗ cô ta, thấy ánh mắt hoảng hốt của Quân Tú Anh, trong lòng Tống Quảng Diệu thầm linh cảm có điều không hay rồi, ông ta liền kéo cô ta đi ra xe.

Vừa ra đến xe, Tống Quang Diệu Hiền tra hỏi, “Thế nào? Thành công leo được lên giường Hoắc tổng, giờ muốn đá tôi hả?”
Quân Tú Anh vừa rồi lúc đi thang máy xuống, cô ta cố gắng sắp xếp suy nghĩ, bây giờ Hoắc tổng kì quái đó rất khó hiểu, cô ta vẫn nên nắm chặt Con mồi Tống Quảng Diêu vẫn hơn.
Vì vậy bây giờ hai mắt cô ta phiếm hồng, lập tức tỏ vẻ đáng thương, “Anh Quảng Diệu, anh nghe em nói.

Em cũng chỉ vì muốn tốt cho công ty, muốn lôi kéo đầu tư chỗ Hoắc Thiên Phong cho công ty mà thôi”.
Tống Quảng Diêu cười giễu cợt.

“Ha, cô tốt vậy à? Cô vì muốn lôi kéo đầu tư cho công ty hay lôi kéo đầu tư cho chính cô?”
“Em không có” Quân Tú Anh rưng rưng nước mắt,
“Em chỉ yêu mình anh thôi, Hoắc Thiên Phong đó rất đáng sợ, không dịu dàng, tốt bụng như anh.
Hơn nữa…hơn nữa…phương diện kia, anh ta… không được…”
Nghe vậy, Tổng Quảng Niều kinh ngạc đến mức quên cả việc trách mắng Quân Tứ Anh, lập tức hỏi lại, “Hoắc tổng…không được?”