Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 167






Nghĩ như thế, Quân Dao thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn xao động vì câu nói của người đàn ông kia nữa.

Cô tiếp tục nhấm nháp ly nước cam, im lặng đợi Cố Tư Bạch làm xong việc, rồi họ sẽ cùng về nhà, cùng ăn tối, cùng đi ngủ.

Sáng ngày mai lại cùng đi làm.

Cuộc sống yên bình như thế chẳng phải tuyệt lắm sao?
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng cuộc sống của cô đã trải qua đủ giông bão rồi, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình, vui vẻ bên người

mình yêu, thế là đủ.

Tại một nơi khác, Từ Mạn Nhu đang vui vẻ ngồi bên hồ nước.

Hai hôm nay Hoắc Thiên Phong đi Mạn La nên cuộc sống của cô thoải mái hơn hẳn.

Nhất là ngày hôm qua vừa được đi thăm bé An và về thăm mẹ Từ cùng các bé khác, nên Từ Mạn Nhu vô cùng vui vẻ.
Cô mặc một chiếc váy hai dây ngắn đến đầu gối màu lam, bắp chân trần buông trong làn nước.

Cô vung vẩy chân tạo thành những vòng xoáy nước nho nhỏ, hồn nhiên chơi một mình như một đứa trẻ nhỏ.
Từ Mạn Nhu đang chơi một mình vui vẻ thì có tiếng xe đi vào biệt thự, cô giật mình ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng ảm đạm đi không ít.

Bởi có biết chủ nhân của chiếc xe ấy là ai.
Chỉ một lát sau chiếc xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống khỏi xe.

Hoắc Thiên Phong tháo kính râm, nhìn Từ Mạn Nhu rồi đưa tay vẫy cô.
“Qua đây”
Từ Mạn Nhu xụ mặt, mất cả vui, nhưng dù sao cô cũng không thể phản kháng, chỉ có thể thở dài, nhấc chân ra khỏi hồ, đi về phía Hoắc Thiên
Phong.
Hắn cởi áo khoác, đưa cho cô, Từ Mạn Nhu đón lấy, đi sau hắn.

Cả mấy ngày nay xử lý công việc khiến Hoắc Thiên Phong mệt lử, hắn bắt Từ Mạn Nhu chuẩn bị nước ấm, rồi vào đó ngâm mình thư giãn.
Lúc Từ Mạn Nhu chuẩn bị đi ra, cho hắn tắm rửa thì Hoắc Thiên Phong đột nhiên lên tiếng.
“Ngồi kia, hát cho tôi nghe”

Tên này đúng là biến thái hết chỗ nói, đi tắm mà còn bắt cô ngồi xem rồi hát cho hắn nghe.
Từ Mạn Nhu nhăn mày, “Anh cứ tắm đi, tắm xong tôi sẽ hát”
“Tôi nói hát.” Ánh mắt Hoắc Thiên Phong lạnh đi, lộ rõ sự không vui.

Hắn đang rất mệt mỏi, không muốn thấy người khác trái ý mình.
Từ Mạn Nhu đành kiếm một cái ghế nhỏ, ngồi vào một góc.Vì Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ nên hắn cho người xây phòng tắm rất rộng, có thể đặt một chiếc bồn tắm cỡ lớn, khu vực vòi hoa sen mà vẫn còn thừa ra khoảng rộng, đủ cho Từ Mạn Nhu thoải mái ngồi mà không sợ bị bắn nước vào.
Hoắc Thiên Phong ngâm mình trong làn nước ấm, để nước ấm dịu dàng vỗ về những cơ bắp đang mệt nhoài.

Từ Mạn Nhu bắt đầu cất tiếng hát.

Tiếng hát của cô trong vắt như dòng suối mát,
vô cùng êm tai.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc Hoắc Thiên Phòng ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hát đến khô cả cổ, Từ Mạn Nhu liếc nhìn thấy Hoắc Thiên Phong nằm im, hơi thở đều đều, cô liền rón rén đứng dậy, đi ra ngoài.

Tiếng cửa phòng “cạch” một tiếng khe khẽ vang lên, Từ Mạn Nhu rón rén đi ra.
Nhưng Hoắc Thiên Phong đã mở bừng mắt, hắn vốn rất khó ngủ, cho nên chỉ cần có tiếng ồn nhỏ xíu cũng không ngủ nổi, vậy mà vừa rồi nghe Từ Mạn Nhu hát hắn lại có thể dễ dàng ngủ được như thế, thật kì lạ.

Nhưng hắn lại tự phủ định, có lẽ chỉ là do quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi một chút thôi.
“Từ Mạn Nhu!” Hắn lên tiếng gọi.

Cô vừa mới đi được vài bước ra khỏi phòng tắm thì nghe tiếng gọi giật ngược lại.

Tên này có tai chó hay sao mà chính như vậy, cô đã cố gắng mở cửa nhà tắm nhẹ nhàng hết mức có thể rồi mà vẫn bị hắn phát hiện.

Cô đành miễn cưỡng quay lại.
“Hoắc tổng, anh gọi tôi gì thế? “Lấy khăn tắm cho tôi.”
Từ Mạn Nhu cầm chiếc khăn lông trắng tinh đưa qua cho hắn.

Hoắc Thiên Phong nhận lấy, Đứng dậy cả người hắn ướt sũng nước, những giọt nước chạy dọc theo cơ thể hắn rơi xuống sàn nhà.
Từ Mạn Nhu cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Hoắc Thiên Phong bác lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng lên
“Sao hả? Có gì mà không dám nhìn?”
Đúng là đã làm chuyện đó vô số lần nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy hắn không mặc đồ.
“ Hoắc tổng, anh mặc đồ vào đi kẻo cảm lạnh”
Hắn quấn chiếc khăn tắm ngang hông, mở cửa đi vào phòng, căn phòng mặc dù không quá lộn xộn nhưng mấy đồ đạc không đặt đúng vị trí, ga trải giường có nếp nhăn, Hoắc Thiên Phong cau mày
“ tại sao lại bừa bộn như vậy?”.