Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 163






Cố Tư Bạch không trả lời, anh đặt khay cơm xuống, thấy vậy Quan Tư Mỹ vội đứng lên nhường chỗ cho anh.Vừa rồi Quan Tư Mỹ ngồi cạnh bên Quân Dao, bây giờ cô ấy đứng dậy, anh ung dung ngồi xuống, ngay sát gần Quân Dao.

Ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, Quân Dao càng cúi đầu xuống.
“Tiểu Dao, mau chào chủ tịch đi” Một trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.
“Chào… chủ tịch” Quân Dao lí nhí, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh.
“Ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch nhàn nhạt nói, đây là câu đầu tiên từ lúc anh bước vào nhà ăn đến giờ.
Không khí nhà ăn vừa rồi còn rôm rả, bây giờ đột nhiên im ắng đến kỳ lạ, bọn họ không hiểu sao đột nhiên chủ tịch lại chạy tới đây ăn cơm.


Bình thường trưa nào chủ tịch cũng bận rộn đi tiếp khách hoặc nếu không cũng sẽ dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, dù cơm ở nhà ăn của công ty cũng rất ngon, nhưng sao So được với mấy nhà hàng năm sao đó chứ.
Quân Dao len lén nhìn anh, thấy anh ngồi thẳng lưng, chậm rãi ăn từng miếng, hoàn toàn không để ý đến cô, Quân Dao vừa mừng vừa lo.

Mừng vì anh không làm ra hành động tỏ vẻ quen biết nào, lo
vì khuôn mặt anh lúc này nặng nề như trời sắp giông.
Ăn vội ăn vàng thêm vài miếng, Quân Dao liền nhìn mọi người, “Em ăn xong rồi, em xin phép lên trước ạ”
CỐ Tư Bạch nhàn nhạt nhìn qua cô, “Đồ ăn không ngon?”
Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng khiến Quân Dao cứng đơ người mất một lúc mới trả lời được.

“Không, đồ ăn rất vừa miệng… tôi… tôi ăn no rồi.”
“Ăn ít vậy sao?”
Mặt Quân Dao méo xệch.

Bây giờ mà ngồi xuống ăn cũng không ổn, chạy đi càng không hay.
“Tôi… đang giảm cân.

Lần sau tôi sẽ lấy ít đồ ăn lại.”
“Gầy như vậy còn muốn giảm cân?”

Đây là đang muốn truy sát cô sao? Cố Tư Bạch đáng ghét.

Quân Dao chỉ có thể gượng gạo chống chế, “Con gái mà, luôn thích gầy”
“Ừm, cô đặt bàn cho tôi đúng không?” “Vâng”.

“Không phải bàn tôi thường ngồi.” “Chuyện… chuyện này… xin lỗi chủ tịch”
Quan Tư Mỹ thấy vậy vội đỡ lời.

“Xin lỗi chủ tịch, lần sau tôi sẽ tự làm ạ”.
“Cứ giao cô ấy, nhưng làm sai trừ lương là
được.”
Thực tập vẫn có lương, nhưng lượng thấp hơn nhân viên chính thức rất nhiều, lại còn bị trừ lương nữa.

Quần Dao hơi bĩu môi, muốn lấy việc công trả thù từ đây mà.
Nói xong Cố Tư Bạch buông đũa, đứng dậy, bỏ lại một câu “Đi theo tôi.” Rồi đi thẳng ra khỏi phòng ăn.
Mặt Quân Dao như ăn ớt, cô thấy trừ Quan Tư Mỹ, mấy cô gái khác đều đang nhìn cô đầy vẻ thông cảm.
“Cẩn thận nhé, chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc đấy”
“Da.”

Quân Dao lí nhí đáp, cúi đầu chạy theo anh.

Quan Tư Mỹ làm bên cạnh Cố Tư Bạch đã lâu, sáng nay chính anh dặn cô ấy đón người và hướng dẫn, dĩ nhiên cô ấy đoán được Quân Dao không đơn giản.

Bây giờ người ngoài nhìn chỉ thấy Tiểu Dao đáng thương sắp bị phạt, còn riêng cô ấy thấy sao không khí giữa hai người đó lại mập mờ thế nhỉ?
Lúc đứng chờ thang máy, Cố Tư Bạch ngoắc ngón tay với cô, “Đi thang bên này”
“Những thang đó dành cho lãnh đạo cấp cao mà.”
Cố Tư Bạch không đáp, chỉ nhìn cô, khiến Quân Dao không dám cãi câu nào, lon ton chạy qua đứng sau lưng anh.
Thang máy rất nhanh đã đến, hai người cùng bước vào, mấy người nhân viên đã chờ thang máy tò mò nhìn qua, rồi xì xầm bàn tán.
Quân Dao im lặng đi theo anh vào đến tận phòng chủ tịch.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Cố Tư Bạch đột nhiên quay người, khiến Quân Dao đang đi phía sau anh bị bất ngờ, đập thẳng mặt vào ngực anh.
“Au!” Cô xoa xoa mũi, ngước mắt nhìn anh.
“Có chuyện gì ạ?”.