Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 135






Quân Dao vặn vặn lưng và cổ cho đỡ mỏi, sau đó lại tiếp tục ngồi vừa xem vừa làm.

Tới tận gần nửa đêm, cuối cùng cô cũng làm được một con chó nhỏ nhìn không đến nỗi kinh khủng quá.

Nhìn con chó nhỏ màu vàng trong tay, Quân Dao mỉm cười, thu dọn đống vật liệu nhét vào
LUT
ngăn tủ, sau đó ngắm nghía thành phẩm cả buổi tối của mình.

Mặc dù vẫn chưa đẹp như những sản phẩm ở trung tâm thương mại, nhưng cũng không đến nỗi quá xấu như những cái trước.

Có lẽ làm thêm vài lần nữa sẽ có thể tặng Cố Tư Bạch được rồi.

Cô đang thử nghiệm với những hình dễ trước, không biết bao giờ mới có thể làm được hình người đây.

Đang mải suy nghĩ, Quân Dao nghe “cạch” một tiếng, cô vội vàng giấu con chó nhỏ bằng len ra sau lưng.

Cố Tư Bạch bước vào phòng, nhìn thấy cô còn thức thì khá bất ngờ.

“Em chưa ngủ à?” “Vâng, em vừa học xong” Học chọc len cũng là học nhỉ?

CỐ Tư Bạch đi đến bên cạnh, hôn nhẹ lên môi cô.

“Mau đi ngủ thôi, đừng đợi anh, thức khuya không tốt đâu.”
“Anh mau đi tắm đi rồi đi ngủ.

Để em đi pha nước cho anh nhé
“Không cần đâu, anh tự làm được, em đó, mau đắp chăn vào ngủ đi.

Em không biết thức khuya sẽ nhanh già n”.

“Anh chê em già?” Quân Dao xụ mặt.

Anh véo nhẹ cái mũi của cô, nói, “Đúng vậy, nếu còn không chịu đi ngủ em sẽ già thật đó.”
“Hứ!” Quân Dao tức giận trùm kín chăn lên
đầu.

Nhìn cô giận dỗi, anh lắc đầu, bật cười, rồi đi vào nhà tắm, tắm nhanh bằng nước ấm rồi lau người đi ra.

Tranh thủ lúc Cố Tư Bạch đi tắm, Quân Dao vội vàng cất con chó len đi, sau đó nằm vào giường, chỉ vài phút cô đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đang mơ mơ màng màng, Quân Dao thấy có bàn tay vòng qua eo mình, hơi thở nam tính của anh bao quanh cô.

Quân Dao xoay người, rúc đầu vào lòng anh.

Cố Tư Bạch dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô.

“Tư Bạch”, Quân Dao đột nhiên thì thầm.

“Em vẫn chưa ngủ?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ, “Anh làm em tỉnh à?”
Quân Dao dụi dụi đầu trong lòng anh, tìm một tư thế nằm cho thoải mái, sau đó cô nói nhỏ, “Em chưa ngủ, em đang suy nghĩ một việc”.

“Em nghĩ việc gì, nói anh nghe được không?” Anh cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tóc cô, chẳng hiểu sao người cô luôn có một mùi thơm dìu dịu, vô cùng dễ chịu, dù cô không hề thích dùng nước hoa.

Mùi thơm này rất nhẹ, nhưng khi anh ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương của cô, cảm giác mê luyến không muốn rời.

“Tại sao anh lại đặt tên nơi này là Dao Uyển? Anh quen em từ bao giờ?”
“Em thực sự không nhớ gì sao?”
Quân Dao lắc lắc đầu, “Nếu nhớ em cần gì hỏi anh.”
“Cô nhóc này, em đang bị phạt, dám quên anh.” CỐ Tư Bạch siết chặt tay, khiến Quân Dao kêu đau anh mới thả lỏng tay ra, không khí giữa hai người cũng nóng lên.


“Bồi thường anh cái gì đi, thì anh mới tha lỗi cho em”.

Quân Dao nhẫn nhịn, cái tên này lúc nào cũng lợi dụng cô, hừ.

“Ai biết câu chuyện của anh có giá trị không? Hay người yêu cũ của anh tên Dao Uyển, vô tình trùng tên em nên bây giờ anh không dám kể.”
Nghe cô nói, anh bật cười, tiếng cười trầm trầm vô cùng quyến rũ.
Quân Dao vặn vặn lưng và cổ cho đỡ mỏi, sau đó lại tiếp tục ngồi vừa xem vừa làm.

Tới tận gần nửa đêm, cuối cùng cô cũng làm được một con chó nhỏ nhìn không đến nỗi kinh khủng quá.

Nhìn con chó nhỏ màu vàng trong tay, Quân Dao mỉm cười, thu dọn đống vật liệu nhét vào
LUT
ngăn tủ, sau đó ngắm nghía thành phẩm cả buổi tối của mình.

Mặc dù vẫn chưa đẹp như những sản phẩm ở trung tâm thương mại, nhưng cũng không đến nỗi quá xấu như những cái trước.

Có lẽ làm thêm vài lần nữa sẽ có thể tặng Cố Tư Bạch được rồi.

Cô đang thử nghiệm với những hình dễ trước, không biết bao giờ mới có thể làm được hình người đây.

Đang mải suy nghĩ, Quân Dao nghe “cạch” một tiếng, cô vội vàng giấu con chó nhỏ bằng len ra sau lưng.

Cố Tư Bạch bước vào phòng, nhìn thấy cô còn thức thì khá bất ngờ.

“Em chưa ngủ à?” “Vâng, em vừa học xong” Học chọc len cũng là học nhỉ?
CỐ Tư Bạch đi đến bên cạnh, hôn nhẹ lên môi cô.

“Mau đi ngủ thôi, đừng đợi anh, thức khuya không tốt đâu.”
“Anh mau đi tắm đi rồi đi ngủ.

Để em đi pha nước cho anh nhé
“Không cần đâu, anh tự làm được, em đó, mau đắp chăn vào ngủ đi.

Em không biết thức khuya sẽ nhanh già n”.

“Anh chê em già?” Quân Dao xụ mặt.

Anh véo nhẹ cái mũi của cô, nói, “Đúng vậy, nếu còn không chịu đi ngủ em sẽ già thật đó.”
“Hứ!” Quân Dao tức giận trùm kín chăn lên

đầu.

Nhìn cô giận dỗi, anh lắc đầu, bật cười, rồi đi vào nhà tắm, tắm nhanh bằng nước ấm rồi lau người đi ra.

Tranh thủ lúc Cố Tư Bạch đi tắm, Quân Dao vội vàng cất con chó len đi, sau đó nằm vào giường, chỉ vài phút cô đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đang mơ mơ màng màng, Quân Dao thấy có bàn tay vòng qua eo mình, hơi thở nam tính của anh bao quanh cô.

Quân Dao xoay người, rúc đầu vào lòng anh.

Cố Tư Bạch dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô.

“Tư Bạch”, Quân Dao đột nhiên thì thầm.

“Em vẫn chưa ngủ?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ, “Anh làm em tỉnh à?”
Quân Dao dụi dụi đầu trong lòng anh, tìm một tư thế nằm cho thoải mái, sau đó cô nói nhỏ, “Em chưa ngủ, em đang suy nghĩ một việc”.

“Em nghĩ việc gì, nói anh nghe được không?” Anh cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tóc cô, chẳng hiểu sao người cô luôn có một mùi thơm dìu dịu, vô cùng dễ chịu, dù cô không hề thích dùng nước hoa.

Mùi thơm này rất nhẹ, nhưng khi anh ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương của cô, cảm giác mê luyến không muốn rời.

“Tại sao anh lại đặt tên nơi này là Dao Uyển? Anh quen em từ bao giờ?”
“Em thực sự không nhớ gì sao?”
Quân Dao lắc lắc đầu, “Nếu nhớ em cần gì hỏi anh.”
“Cô nhóc này, em đang bị phạt, dám quên anh.” CỐ Tư Bạch siết chặt tay, khiến Quân Dao kêu đau anh mới thả lỏng tay ra, không khí giữa hai người cũng nóng lên.

“Bồi thường anh cái gì đi, thì anh mới tha lỗi cho em”.

Quân Dao nhẫn nhịn, cái tên này lúc nào cũng lợi dụng cô, hừ.

“Ai biết câu chuyện của anh có giá trị không? Hay người yêu cũ của anh tên Dao Uyển, vô tình trùng tên em nên bây giờ anh không dám kể.”
Nghe cô nói, anh bật cười, tiếng cười trầm trầm vô cùng quyến rũ.