Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 12






Quân Dao nhắm tịt mắt, quay mặt đi, cố gắng xua tay.
“Đừng mà, đừng mà!”
“Á!” Cố Tư Bạch kêu lên khe khẽ, Quân Dao giật mình, có phải anh vừa tỉnh lại bị làm sao không?
Quân Dao he hé mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia đã mở nửa số cúc áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực màu lúa mạch rắn chắc, Quần Dao định nhắm mắt lại nhưng loáng tháng thấy màu đỏ ở bụng Cố Tư Bạch, cô giật mình quay đầu lại.
Cố Tư Bạch nhăn mày, ôm bụng ngồi xuống giường.
Vết thương ở bụng của anh đã được xử lí, nhưng vừa rồi cử động mạnh nên lại chảy máu.
“Anh… anh bị sao vậy?”
Cố Tư Bạch nhìn chằm chằm Quân Dao, vô cùng nghiêm túc.
“Quân Dao, em có thể giữ bí mật chứ?”
Quân Dao hơi bối rối, nếu cô lắc đầu có bị giết người diệt khẩu không? Nghe nói mấy gia tộc lâu đời như Cố gia sâu không thấy đáy, có vô số bí mật không muốn để người khác biết.


Cô hơi run rẩy gật đầu.

Dù sao cũng có nguy cơ chết, vậy thì làm con ma biết rõ tại sao mình chết còn hơn chết mà vẫn mờ mịt không hiểu gi.
Cố Tư Bạch hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ
trong đầu mình, sau đó bắt đầu kể cho Quân Dao nghe.
Cố gia đúng là có rất nhiều bí mật, ba năm trước anh bị tai nạn, bị hôn mê bất tỉnh suốt hai năm.

Những năm này, Cố gia ngoài mặt đưa anh ra nước ngoài chăm sóc, nhưng mẹ kế của anh – Trương Tuyết Thanh – đã động tay động chân, để anh cứ bị như thế là tốt nhất.
Một năm trước, nhờ có những người thân cận nhất ra sức tìm bác sĩ và thuốc tốt nhất, âm thầm giúp anh tỉnh lại.

Nhưng anh biết, Trương Tuyết Thanh chỉ là bề nổi, anh cũng không có bằng chứng bà ta đã động tay động chân, vì vậy để điều tra rõ ràng chuyện này, đồng thời còn vì nhiều nguyên nhân khác, anh đã quyết định giả vờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Những đêm qua có một số việc đã xảy ra, anh chẳng may bị thương, nếu không nói với Quân Dao những chuyện này, anh sợ khi cô chăm sóc anh sẽ kinh hãi mà làm kinh động đến Trường Tuyết Thanh và những kẻ
khác.
Bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để anh lộ diện.
Quân Dao nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng cô biết chuyện này rất nghiêm trọng.

Cố Tư Bạch, đại thiếu gia nhà họ Cố mà còn phải lén lút như vậy, vậy thì cái mạng nhỏ này của cô mong manh biết bao.
“Tôi muốn em cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu ai hỏi, cứ nói tình hình của tôi vẫn thế, chưa có biến chuyển gì?”
Quân Dao gật đầu, nhưng nghĩ một hồi, cô vẫn muốn hỏi một chuyện mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ.
“Những lúc tôi… tôi… chăm sóc anh… anh đều biết?”.
Vừa hỏi mặt cô vừa đỏ lựng như trái dâu tay, Cố Tư Bạch hơi buồn cười.
“Không, mỗi buổi sáng tôi đều tiêm thuốc mê để bàn thân giống như bất tỉnh thật sự”.
Quân Dao âm thầm thở phào, dù vẫn còn rất xấu hổ, nhưng cũng còn hơn việc cô lột hết quần áo người ta trong khi người ta vẫn còn tỉnh táo như vậy.

“Giúp tôi một chuyện này”
Cố Tư Bạch cởi lớp gạc quấn quanh bụng, nói.

“Em biết băng bó vết thương chứ?”
Quân Dao gật đầu, cái này không khó, cô đã được học sơ cứu từ hồi học trung học.
Nhưng khi nhìn vết thương của Cố Tự Bạch, cô vẫn hơi rùng mình.

Người ngoài nhìn vào sẽ luôn nghĩ Cố đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, đứng trên nhiều người, nhưng không ngờ trong cuộc mới hiểu rõ, nước càng sâu thì sóng càng lớn.
Quân Dao lấy chiếc khăn mặt và chậu nước chỉ còn hơi ấm lên, bắt đầu giúp Cố Tư Bạch lau vết thương, sau đó băng bó lại.
“Xử lí chỗ băng dính máu đó cẩn thận, đừng để ai biết” Cố Tư Bạch mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen, mở tủ quần áo, có một ngăn tủ bí mật, anh lấy kim tiêm, chuẩn bị tiêm vào tay.
Quân Dao lập tức đứng ra
“Anh không nên tiêm nhiều loại thuốc đó, về lâu dài rất nguy hiểm”
Cố Tư Bạch nhìn mũi kim sắc nhọn đang để trên gân xanh nơi khuỷu tay, hơi chần chừ một chút rồi quyết định bỏ ống tiêm vào túi rác đựng bằng gạc và khăn dính máu.
“Dù sao em là người ở bên cạnh tôi nhiều nhất, tôi cũng không cần phải giấu nữa, đúng là thứ thuốc này về lâu dài rất có hại cho sức khỏe.”
Vừa nói Cố Tư Bạch vừa ngồi xuống giường.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát, nếu có người nào vào phòng em đối phó giúp tôi”
“Thế còn bác sĩ” Quân Dao hỏi.
“Bác sĩ là người của chúng tôi, ông ta tới cứ đưa cái này là tự ông ta biết”.
Cố Tư Bạch lấy dưới gối ra một miếng kim loại mỏng, bên trên có khắc những hoa văn rất cổ quái.

Quân Dao đưa tay đón lấy, muốn hỏi thêm nhưng lại không biết phải hỏi thế nào.


Mặc dù cô ngày ngày ở bên Cố Tư Bạch đã ba tháng, nhưng thực ra cô cũng mới lần đầu nói chuyện với anh, chưa thực sự hiểu về con người này.
Bề ngoài anh có vẻ rất ôn hòa, bình tĩnh, thậm chí giống như thân thiết với cô từ lâu.

Nhưng Quân Dao vẫn sợ, cô có cảm giác những người trong Cố gia này đều cất giấu nhiều bí mật, rất khó nắm bắt.
Thôi thì cô cứ sống yên phận, mong rằng sớm được anh ta giải thoát.

Lúc đó cô sẽ tiếp tục học hành chăm chỉ, xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Phụ nữ phải có sự nghiệp mới có thể ngẩng cao đầu, không sợ bị chèn ép, cũng không sợ bị bỏ rơi.
Quân Dao bỏ rác vào một chiếc túi bóng đen, sau đó
cẩn thận bỏ vào túi vải mềm, vờ đi ra ngoài mua sách.
Cô vứt rác ở thùng rác công cộng rồi, sau đó tiện thể đi mua một ít đồ ăn vặt rồi mới trở về.

Dù sao cũng phải diễn cho giống thật một chút chứ.

Nếu vứt rác ở biệt thự Cố gia, ở đây nhiều người hầu như vậy, nhất định rất dễ bị phát hiện, lúc đó rất khó giải thích.
Nhưng cũng không thể ngày ngày rời biệt thự như thế này được, rất dễ thu hút sự chú ý, bởi trước giờ rất ít khi cô bước chân ra ngoài.
Quân Dao suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay thì đã về đến phòng.
Nhưng vừa về đến nơi nhìn thấy cánh cửa phòng hé mở, rõ ràng vừa nãy lúc rời đi cô đã đóng cửa cẩn thận, trái tim Quân Dao thét lên, cô hoảng sợ vội vàng chạy về phía cửa..