Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 107






“Bác uống nước đi, thế sắp tới bác ở đâu?” Ông Hậu lại hỏi thăm, ông ấy vẫn cảm thấy nếu ông Khải ở một mình sẽ không tốt, dễ nghĩ quẩn lần nữa.
“Chẳng giấu gì bác, trước tôi có mâu thuẫn với vợ con nên mới ra ở riêng, cũng có nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ không thông suốt nên mới hành động như vậy, thật làm phiền hai bác quá.” Quân Khải áy náy nói.
Ông Hậu và bà Lan lập tức xua tay, “Bác đừng nói thế, giúp được bác là chúng tôi mừng lắm, hàng xóm láng giềng mà, có gì phải giúp đỡ nhau chứ bác.”
“Vâng”, Quân Khải đáp lời, “giờ tôi suy nghĩ lại rồi, sắp tới tôi chuyển về sống với nhà tôi, chắc sẽ chuyển qua nơi khác, cũng không biết khi nào mới có cơ hội về đây, nên muốn đến cảm ơn hai bác.”
Quân Khải nói xong thì đưa chiếc túi nhỏ lên, “Trong này có hộp chè với hộp bánh, muốn biếu bác để thay lời cảm ơn”.

Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, “Bác khách sáo quá, hàng xóm láng giềng mà.

Chỉ tiếc chưa được nói chuyện nhiều”
Quân Khải sống trong thương trường quá nửa đời người, lăn lộn tranh giành từng chút một, lúc nào cũng phải lo lắng, đề phòng lòng dạ con người, ông ấy lần đầu hiểu được sự chân tình, hồn hậu của những người hàng xóm, ngỡ rằng xa lạ nhưng lại vô cùng thân thiết, đúng là bán anh em xa mua láng giềng gần mà.Thật đáng tiếc, những người hàng xóm tốt bụng như thế này mà ông ấy không có phúc ở cùng, bây giờ cũng sắp phải chuyển đi rồi, không biết đời này còn có duyên gặp lại hay không nữa.
“Bà pha giúp tôi ấm trà, tôi uống với bác Khánh luôn.” Ông Hậu đưa hộp trà vừa được tặng qua.
Bà Lan vui vẻ nhận lấy, đi vào nhà pha trà.
“Hay anh em mình làm ván cờ nhỉ?” Ông Hậu là người nghiện chơi cờ, nhưng khổ nỗi xóm này toàn người trẻ tuổi bận rộn với công việc, con cái, đầu ai rảnh rang chơi cờ với ông già đã về hưu, nên khi thấy ông Khánh về đây ở ông ấy đã rất vui mừng vì nghĩ có bạn già chơi cờ cùng mình, nhưng đáng tiếc ông Khải lại rời đi luôn rồi.
Vậy là bà Lan pha trà, hai ông vừa uống trà, ăn bánh vừa chơi cờ vô cùng vui vẻ.

Lâu lắm rồi ông Khải mới được vui vẻ, thoải mái thế này.


Nhất là khi trước đây có vui cũng cảm thấy chỉ cười ngoài mặt, quay đi là tắt nụ cười.

Nhưng bây giờ là niềm vui thực sự, hồn nhiên, thoải mái như trẻ thơ, không phải bận tâm gì.
Hóa ra cảm giác có bạn già lại thoải mái như vậy.

Hai ông bạn vừa quen đã phải chia xa uống trà, chơi cờ vô cùng vui vẻ, đến bữa cơm bà Lan còn đặc biệt nhất quyết mời ông Khải ở lại ăn bữa cơm cùng hai ông bà.
Nghĩ đến người bạn tốt này sau này không biết còn cơ hội gặp lại hay không, ông Khải đồng ý
lại ăn cơm, một bữa cơm thân mật chứ không phải kiểu tiệc rượu xã giao.
“Khi nào bác rảnh nhớ về đây thăm chúng tôi.


Bác chơi cờ hay thật, không được chơi cờ cùng bác tiếc quá” Ông Hậu tiếc nuối.
Hai ông bạn già vui vẻ ăn cơm, uống rượu tới tận tối muộn ông Khải mới chào tạm biệt ông Hậu và bà Lan, bắt taxi về lại căn chung cư của mình.

Buổi tối ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, trong một phòng bao riêng, Tống Quảng Diệu và Quân Tú Anh đang ngồi nói chuyện cùng nhau.
“Sau hôm ăn trưa cùng em không thấy em nói gì, em…đang hẹn hò à?” Tốn Quảng Diệu hỏi.

Quân Tú Anh mỉm cười, vén tóc mái ra sau tai “Anh nói đùa gì vậy chứ, em vẫn độc thân mà, chẳng là dạo này nhà em có chút chuyện phải chuyển nhà nên hơi bận.”
“Có chuyện gì thế? Anh giúp được gì không?”