Cũng may sáng sớm tuyết đã ngừng rơi nên Cố Tư Vũ nhanh chóng lái xe về lại Đế đô
Sau khi đưa cô về lại căn biệt thự, anh mới nghiêng đầu nhìn cô nói
"Anh đến Hoành Lục một lát rồi sẽ về ngay. Em hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi!"
"Chuyện gấp lắm sao? Không nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi dù sao anh cũng lái xe một đoạn đường dài rồi!"
Nhìn sắc mặt lo lắng cho anh, trong lòng như vừa có một sợi lông nhỏ vuốt qua vô cùng mềm mại, khóe môi mỉm cười như nắng xuân ấm áp, bàn tay cưng chiều xoa đầu cô rồi khẽ nói
"Anh không sao, sẽ về sớm thôi"
Tạ Tranh nghe vậy cũng đành gật đầu hiểu ý sau đó liền xoay người mở cửa xe nào ngờ tay vừa giơ lên nắm cửa lịa bị anh kéo lại
"Đợi đã...em quên một thứ rồi"
"Hả? Thứ gì?"
Cố Tư Vũ chẳng cần để tâm đến mặt mũi của mình, cứ như đứa trẻ đòi quà chỉ tay lên má rồi nhướn mày nhìn cô.
Tạ Tranh đương nhiên hiểu rõ ý đồ của anh rồi vì trước đây mỗi lần tạm biệt nhau cô đều phải hôn lên má anh một cái thì anh mới chịu rời đi. Không ngờ đến hiện tại anh vẫn nhớ đến điều đó!
Tuy có chút xấu hổ nhưng Tạ Tranh vẫn nhướn người qua hôn nhanh lên má anh một cái rồi chuồn đi mất.
Cố Tư Vũ được cô hơn, cơ thể tuy cảm thấy mệt mỏi liền trở nên phấn chấn hẳn lên lắc đầu mấy cái đầy hài lòng rồi nhấn ga lao đi.
***
Tạ Tranh cả ngày ở nhà lại vô cùng buồn chán, cô ngủ đến tận chiều rồi cứ quanh quẩn đi lòng vòng xem có gì đặc biệt hay thú vui gì không. Nào ngờ cô lại phát hiện ra một cây đàn piano đang đứng sừng sững giữa nền nhà rộng lớn. Sau đó liền tò mò tiến tới xem thử. Tạ Tranh lúc trước cũng có học qua một khóa đánh đàn nên khi nhìn trên những dãy phím đàn trắng cô liền muốn chạm vào thử để nhớ lại cảm giác khi ấy!.
Ngón tay chạm đến đâu âm thanh vang lên đến đó, dần cô bị hút hồn vào bởi những nốt trầm bỗng. Bàn tay như một thói quen liền đánh lên một khúc nhạc ngắn. Bóng dáng thanh mảnh, kiều diễm đang ngồi chơi đàn, gương mặt thanh tú đường nét hài hòa vô cùng tự nhiên, mái tóc tùy ý buộc lỏng trông chẳng khác gì một thiên thần từ đâu rơi xuống đẹp đến kinh động lòng người.
Thật ra Tạ Tranh chỉ là nhớ đến đâu đánh đến đó, bản nhạc này là bản nhạc cô học để đánh cho Cố Tư Vũ nghe khoe thành quả của mình. Nhưng lúc đó chỉ đến nửa bài là cô đã quên mất nhịp hại anh cứ thế chọc cô suốt mấy tuần liền. Giờ đây một mình ngồi ôn lại, tuy mọi thứ đã thay đổi không ít nhưng sự vụng về của cô vẫn như trước, đúng y như rằng chỉ đến nửa bài là cô thật sự không còn nhớ nên đánh nốt nào nữa. Còn muốn buông tay rời đi thì âm thanh lại một lần nữa nối tiếp.
Tạ Tranh sửng sờ lướt từ ngón tay của quen thuộc của anh lên tới gương mặt lãnh đạm. Cố Tư Vũ về khi nào mà cô lại chẳng hề hay biết? Đã thế anh còn biết đánh đàn piano?
Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn người đàn ông bên cạnh, ngón tay anh điêu luyện chạm qua những phím đàn như một người nghệ sĩ thật thụ phút chốc khiến cô như bị lạc trôi theo giai điệu anh tạo nên cho đến khi nốt cuối cùng anh nhấn xuống kết thúc thì cô vẫn còn lâng lâng trong giai điệu ấy.
Cố Tư Vũ thấy cô ngây ngốc nhìn anh liền không nhịn được cười sau đó đẩy vai cô một cái
"Tranh Tranh?"
"Hả?" Tạ Tranh như một con robot bị nhấn nút liền tự giác bật ra một tiếng
"Em thơ thẫn đi đâu vậy? Có phải bị anh làm cho lạc mất hồn rồi không?"
"Cố Tư Vũ...anh biết đánh đàn từ bao giờ vậy? Em nhớ lúc trước anh có biết đàn piano đâu?"
Không vội trả lời cô, anh dường như rơi vào trầm mặc. Quả thực trước đây anh không biết đánh đàn nhưng khi thấy cô tập tành chăm chỉ để đàn cho anh nghe nhưng chỉ đến nửa đoạn đã quên mất hút. Khi đó anh đã rất muốn giúp cô nhưng lại chẳng thể nào làm gì được, trong lòng trở nên canh cánh từ hôm đó anh đã quyết định sẽ lén cô học đàn để hoàn thành nốt phần còn lại trong bản nhạc cô tặng anh!
Đôi môi tà mị không nhanh không chậm bật ra từng chữ
"Là lúc em bỏ quên nửa bài em tặng anh...cho nên anh đã đi học đàn chủ yếu là để hoàn thành nốt bài hát của chúng ta"
Sao? Anh học đàn là vì cô à?
Vẻ mặt cứng đơ như tượng, dường như có rất nhiều loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến cô trở nên xúc động đến nghẹn ngào. Thì ra lúc nãy khi cô chỉ đàn dở dang anh đã kịp thay cô hoàn thành nốt mọi thứ khiến nó trở thành một bản nhạc hoàn mĩ có một không hai trên đời này!
"Tư Vũ"
Cô gần như sắp khóc đến nơi cũng may anh đã kịp vỗ về an ủi sau lưng cô
"Không cần quá xúc động vậy đâu...anh biết anh rất tốt rồi"
"Đáng ghét!" Tưởng rằng anh không còn chọc ghẹo cô ai ngờ bản tính ấy vẫn mãi không bỏ được.
"Phải rồi Tranh Tranh...anh có chuyện muốn nói với em"
"Sao?"
"Chuyện về hai bác anh muốn được giúp đỡ"
Vừa nhắc đến ba mẹ cô nét mặt liền thay đổi hẳn lộ rõ nét buồn bã
"Không cần đâu...anh đã giúp em trả món nợ cho Lăng Thần rồi bây giờ em không thể để anh trở luôn phần nợ của ba mẹ em được! Em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho ba mẹ em...anh đừng lo"
Cố Tư Vũ hiểu rõ tính tình của cô, anh nắm lấy bả vai của cô giữ chặt để cô nhìn vào mắt anh sau đó nói
"Hiện tại bây giờ em là người của em rồi...Cố Tư Vũ anh sẽ không để em phải buồn phiền về bất cứ chuyện gì nữa em hiểu không? "
"Nhưng mà đây là chuyện khác nó..."
"Không sao cả...không lẽ em không muốn ba mẹ mình trở về bên cạnh em và Lăng Thần sớm hơn sao?"
Phải chỉ khi nào món nợ gia đình trả hết thì khi đó ba mẹ cô mới yên lòng mà đồng ý quay về bên cạnh cô. Nhưng chuyện này quả thực là đối với cô rất quan trọng. Trong đầu nảy sinh ra hai luồn suy nghĩ trái chiều nhau cứ thế đấu tranh không ngừng. Cố Tư Vũ anh rất nhạy bén có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô liền tiếp lời
"Nếu em cảm thấy làm như vậy rất khó xử thì như vầy đi anh trả thay cho gia đình em thay vào đó em phải đổi lại một thứ!"
Sao? Ánh mắt nghi hoặc không hiểu nhìn anh
"Anh muốn thứ gì?"
Đôi mắt như tia laze bắt đầu nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Tạ Tranh thấy vậy liền bắt đầu cảnh giác cô co người lại bắt đầu theo bản năng che chắn trước ngực, run rẩy nói
"Anh đang nhìn cái gì đó? Không phải thứ anh muốn là...là..."
Những từ phía sau cô thực không dám nghĩ đến còn đang hoảng loạn thì Cố Tư Vũ lại bật cười ha hả sau đó nắm lấy hai tay cô để xuống
"Em nghĩ cái gì vậy? Thứ anh muốn chỉ có một mà thôi đó chính là nửa đời sau này của em sẽ thuộc về anh mãi mãi."
Trái tim Tạ Tranh hình như vừa lỡ một nhịp cô không nghĩ rằng Cố Tư Vũ lại trao đổi điều kiện như vậy rõ ràng là anh cố ý! Mặt đã ửng hồng đầy xấu hổ sau đó liền bị anh ôm chặt vào trong lòng mình
"Tranh Tranh chỉ cần có em thì cho dù bắt anh đánh đổi thứ gì anh đều chấp nhận hết"
"Có thật không?"
"Thật!"
Khóe môi Tạ Tranh khẽ cong lên cười rạng rỡ. Giờ phút này đây là lúc cô cảm thấy bản thân mình được anh yêu bao nhiêu. Tình cảm anh dành cho cô nhiều như thế nào. Những đau đớn trước đây có thể không trải qua một cách oan uổng, bởi lẽ nó đã giúp cô mạnh mẽ hơn để đối diện với hạnh phúc sau này. Tuy rằng không biết tương lai giữa anh và cô ra sao nhưng hiện tại chỉ cần như vậy thôi là quá đủ rồi!