Cổ Thiên Nga

Chương 53: Chương 53





Kim Nguyên Phong nghe thấy thế cũng chẳng thèm ngẩng lên.
"Đâu phải ông mới lần đầu ưng ý Kim Hề nhà tôi, muốn "bứng" con bé vào hộ khẩu nhà ông, nhưng mà ông Hạ này..." Trong chớp mắt, Kim Nguyên Phong ngẩng phắt đầu lên, tức tối đáp, "Có ai như ông không hả? Hồi đầu thì muốn con bé làm con gái ông, bây giờ còn được nước làm tới đòi con bé làm con dâu ông?"
"Người làm ăn đều thế cả." Hạ Thành thủng thẳng đáp, "Với lại trong mắt tôi, dù là con dâu hay con gái thì cũng như nhau cả thôi."
"Hay là vầy đi..." Giang Vĩnh Nghiệp suy tính chu toàn, đưa ra một đáp án khiến nhà nhà đều vui, "Kim Hề làm con gái nuôi của ông, làm con dâu của tôi."
Kim Nguyên Phong cười khẩy, "Hai ông vui nhỉ, tôi nuôi con gái lớn khôn là để nó lấy chồng sao?! Mơ đi!"
Giang Vĩnh Nghiệp, "Ông nói thế đâu được, con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng! Dù gì thì hai chúng ta chơi thân với nhau bao năm nay, con bé vào nhà tôi sẽ không chịu khổ đâu, tôi đảm bảo để nó vui vẻ mỗi ngày."
Kim Nguyên Phong trừng ông, cầm gậy đi ra ngoài, "Ai bảo con bé phải lấy chồng? Con bé có lấy chồng không cũng chẳng sao cả."
Giang Vĩnh Nghiệp tiếp lời, "Phải lấy chồng chứ, ông vẫn còn một đứa con trai mà, sau này sẽ có con dâu, con gái thì cứ buông tay để nó lấy chồng đi."
"Tôi đâu có không cho con bé kết hôn."
Kim Nguyên Phong duỗi hai tay, dùng sức vung gậy.
Quả bóng màu trắng tạo ra một đường cong duyên dáng trên không trung.
Ông mỉm cười đầy hài lòng, "Con bé muốn làm gì thì làm, muốn yêu ai thì yêu..." Dừng lại nửa giây, ông đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người vừa hỏi cưới, "Thời đại nào rồi mà còn ý cha mẹ lời mối mai? Hai người đúng là quê mùa mà."
Bị bạn già chê cười, Giang Vĩnh Nghiệp tức xì khói.
Trái lại Hạ Thành ung dung ngồi tại chỗ, mỉm cười điềm tĩnh.
...
Lần này Kim Hề ở lại Hạ gia dưỡng thương, chỉ cần Hạ Tư Hành không trực đêm thì tối nào cũng về nhà họ Hạ.
Chiều nay có ca phẫu thuật đột xuất nên khi anh về đến nhà cũng đã mười giờ tối.
TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim cổ trang hot nhất thời điểm hiện tại.
Hạ Thành xem TV không dời mắt.
"Ba không lên lầu nghỉ ngơi sao?" Hạ Tư Hành đi tới.
"Lát nữa, con ăn tối chưa?"
"Dạ rồi."
"Có cần bảo người làm bữa khuya cho con không?"
"Dạ không cần đâu."
Hai người nói vài câu, Hạ Tư Hành bỗng nhận ra, ông cố ý chờ anh về nhà.
Hạ Tư Hành, "Ba tìm con có việc gì sao?"
Hạ Tư Hành cầm remote tắt TV.
Ông đặt tay lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, suy nghĩ một lúc, ông nói, "Hôm nay ba và chú Kim đi đánh golf nên có trò chuyện vài câu."
Gương mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi của Hạ Tư Hành trở nên nghiêm túc hẳn.

"Nói về...!Kim Hề sao?"
Nếu không nhắc đến Kim Hề thì Hạ Thành cũng sẽ không ngồi đây chờ anh về giữa đêm hôm khuya khoắc thế này.

Hạ Thành gật đầu, "Có nói mấy câu."
Ông hỏi, "Có phải Kim Hề không liên lạc với gia đình không?"
Hạ Tư Hành, "Dạ."
"Bắt đầu từ khi nào? Từ lúc em trai con bé ra đời ư?"
"...!Ba cũng biết rồi còn hỏi con làm gì?"
Với quan hệ giữa nhà họ Kim và nhà họ Hạ, làm sao ông lại không biết chuyện này chứ?
Tục nữ nói rất hay, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện nhà họ Kim rất giống kịch bản con gái phản nghịch cãi nhau với bố mẹ, trong lúc nóng giận đã bỏ nhà đi bụi.
Nhưng dù có phản nghịch thì cũng phải có mức độ.
Kim Hề đã 24, cái nên hiểu, không nên hiểu cũng đã hiểu, lại làm ầm ĩ với người nhà, đúng là hơi trẻ con.

Sợ Hạ Thành hiểu lầm Kim Hề, Hạ Tư Hành bèn nói, "Ba à, con có thể nói vài câu được không?
Hạ Thành giơ tay ra hiệu, "Con nói đi."
Hạ Tư Hành bình tĩnh ngồi đó, suy nghĩ chưa đến mười giây, anh cất giọng.
"Đứng ở góc độ của Kim Hề mà nói, đang ở tuổi của cô ấy bỗng dưng lại có thêm một đứa em trai quả thật là một chuyện rất khó tiếp nhận, hơn nữa vợ chồng chú Kim lại còn giấu cô ấy lâu như thế."
"Con gái vốn nhạy cảm đa nghi, với lại độ tuổi của ba khó tránh khỏi suy nghĩ trọng nam khinh nữ, cô ấy sẽ nghĩ rằng, đối với ba mẹ cô ấy, có phải con gái được 90 điểm cũng không bằng con trai 60 điểm hay không?"
"Có lẽ ba không biết, Kim Hề nằm viện, dì Thẩm đến thăm con gái cũng là vì tiện đường nên mới ghé thăm.

Vì Kim Yến sốt cao, dì Thẩm phải đến bệnh viện, Kim Yến hạ sốt rồi thì dì Thẩm về ngay, mãi đến sáng hôm sau mới quay lại thăm Kim Hề."
"Thật ra nếu là con thì chẳng sao cả.

Nhưng Kim Hề là con gái, mà ba cũng từng trải qua thời kỳ thiếu niên rồi đấy, lúc yêu mẹ ba hẳn biết con gái là một sinh vật cực kỳ phiền phức, rất dễ suy nghĩ lung tung."
Hạ Tư Hành thong thả nói một đoạn dài hơi, đối mặt với Hạ Thành.
Hạ Thành không ngờ con trai mình lại kiên nhẫn như thế, càng không ngờ vì bảo vệ một người con gái mà nó có thể nói nhiều lời như vậy.
Ông mỉm cười ấm áp, nhưng câu đầu tiên khi mở miệng lại là...
"Thích con bé đến thế cơ à?"
Nghe thấy thế, đôi môi mỏng của Hạ Tư Hành khẽ cong lên một nụ cười, "Ba nghĩ sao? Nếu không thích sao con lại đưa cô ấy về nhà?"
"Vậy là thích lắm rồi, không tệ, ba rất ưng cô bé Kim Hề này.


Vừa ngoan vừa điềm đạm, lại có công việc ổn định..." Càng nói, nếp nhăn nơi khóe mắt Hạ Thành càng sâu thêm vì cười, "Có lẽ con không biết, ông Giang cũng rất ưng Kim Hề nhà mình, còn định tranh Kim Hề làm con dâu nhà họ Giang đấy."
"Chú Giang ư?"
Hạ Tư Hành lạnh lùng cau mày, âm thầm tăng thêm một tội cho Giang Trạch Châu.
Anh phải mau chóng giới thiệu bạn gái cho Giang Trạch Châu mới được.
Cậu ta đúng là một quả bom nổ chậm.
Hạ Thành vui ra mặt, hàm dưới bỗng hơi hấc lên, đắc ý nói, "Tiếc là Kim Hề đã bước vào cửa nhà họ Hạ từ lâu, ông Giang chậm một bước rồi!"
Hạ Tư Hành cười khẽ, rồi anh hỏi, "Ba nói chuyện của con và Kim Hề cho mấy chú rồi ạ?"
"Không, ba biết chừng mực mà."
"Dạ."
"Có phải lúc nãy con sợ ba trách Kim Hề đúng không?"
Nỗi bất an trong lòng bị vạch trần, Hạ Tư Hành đưa ánh mắt thăm dò về phía Hạ Thành.
Anh bình tĩnh lại, "Dù ba nói gì thì cô ấy là bạn gái con, con không thể không đứng về phía cô ấy."
Hạ Thành giật mình, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, "Con trai giỏi lắm, có phong thái của ba hồi trẻ."
Hạ Tư Hành lắc đầu, "Mẹ từng nói hồi ba còn trẻ không hiểu phong tình, thường chọc mẹ con giận, còn con thì chưa bao giờ làm Kim Hề giận cả."
Ám chỉ là con không giống ba hồi trẻ, con thương bạn gái, mà ba chỉ biết chọc giận bạn gái thôi.
Nụ cười bên môi Hạ Thành tắt ngúm, gương mặt không chút biểu cảm đối mặt với Hạ Tư Hành.
"..."
"..."
Vài giây trôi qua, Hạ Thành không nhịn được làu bàu, "Ai mà không có thời trẻ trâu? Không hiểu phong tình cái gì, ba đây gọi là phóng khoáng."
Hạ Tư Hành không phát biểu ý kiến về chuyện này.
"Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, ba tìm con là vì muốn nói với con..."
Giọng Hạ Thành cực kỳ bình tĩnh, ông thong thả nói, "Đối với những người trạc tuổi ba mà nói, có con trai trước rồi có con gái sau thì gọi là dệt hoa trên gấm; có con gái trước rồi mới có con trai thì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Nhưng A Hành à, ngay cả chuyện con không kế thừa tập đoàn Hạ thị mà ba còn không để ý thì nói gì đến những chuyện khác."
Hạ Thành một tay sáng lập ra đế quốc của riêng mình, ông tin rằng, nếu Hạ Tư Hành chịu đi theo con đường của ông thì nhất định sẽ khiến Hạ thị phát triển hơn.
Nhưng ông không hề bắt Hạ Tư Hành theo con đường làm ăn này.
Hạ Tư Hành muốn học y, Hạ Thành chấp nhận.

Hạ Tư Hành hỏi ông vậy Hạ thị thì sao? Ông nói rằng ông sẽ tìm người quản lý chuyên nghiệp.
Hạ Tư Hành hỏi ông có muốn con mình tiếp quản Hạ thị không? Hạ Thành nói rằng, nếu con muốn thì cứ làm.

Tuy ba là ba con, cho con sinh mệnh, nhưng ba cũng sẽ không xen vào cuộc đời của con.
Đây là sự giáo dục mà Hạ Tư Hành được tiếp nhận từ gia đình.
Ông trời luôn ưu ái với anh, cho anh gặp được rất nhiều quý nhân trong cuộc đời này.
Ba mẹ cũng thế.
Bạn bè cũng vậy.
Ngay cả khi đi làm cũng gặp được giáo sư Lâm Lập Huân, anh học hỏi được rất nhiều thứ từ thầy ấy.
Nhưng Kim Hề thì không.
Cuộc đời của cô có khúc mở đầu cực kỳ tráng lệ, nhưng đến giữa đường lại bi đát.
Tựa như một vở kịch múa, có thăng trầm, có cao trào.
Nhân vật chính sẽ gặp nhiều gian nan trắc trở, nhưng chắc chắn cuối cùng sẽ có một happy ending.
Hạ Tư Hành muốn để cuộc đời của Kim Hề luôn luôn rực rỡ như ngày xuân, vĩnh viễn hướng về nơi có ánh sáng.
Anh muốn trở thành quý nhân của đời cô.
...
Hạ Tư Hành nhớ lần tâm sự gần nhất của hai cha con là lúc anh điền nguyện vọng sau khi thi đại học.
Anh không phải là người ích kỷ, anh cũng sẽ băn khoăn về tương lai của mình, không biết có nên từ bỏ chuyên ngành của mình mà ghi danh vào khoa kinh doanh mà ba mẹ mong đợi không.
Lần ấy, chưa đầy nửa tiếng, cuộc trò chuyện giữa hai cha con đã kết thúc trong vui vẻ.
Lần này cũng thế.
Chỉ khác cái là, lần này phải mất gần một tiếng.
Nói chuyện xong, anh xoa hai hàng chân mày, lên lầu quay về phòng.
Phòng của anh chỉ cách thang máy vài bước, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Đi được khoảng mười mấy mét, anh dừng lại trước cửa một căn phòng khác.
Anh vừa đưa tay định gõ cửa thì đã có người xoay nắm cửa trước.
Ngay lập tức, trước tầm mắt anh bỗng dưng xuất hiện một bóng người, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, cửa vừa mở ra cô đã nhào vào anh.
Hạ Tư Hành nhanh tay đỡ lấy đùi cô rồi ôm cô vào lòng.
"Sao lại nhiệt tình thế?" Gương mặt vừa nãy vẫn còn buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra ngay khi nhìn thấy Kim Hề.
Anh bước tới vài bước, đè cô lên cửa, rồi áp người xuống, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Chẳng hiểu sao ngay cả cái chớp mắt cũng đồng điệu.
Kim Hề chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài vừa đến đùi, nhưng trong tư thế này, anh có thể trộm nhìn nơi tuyệt vời nhất.
Tiếng váy xột xoạt vang lên, cô vô thức ngâm nga, phát ra âm thanh mềm mại dịu dàng, khiến người ta rụng rời tay chân.

"Em tắm rồi hửm?" Giọng nói của anh len lỏi qua hơi thở nặng nề, nghe như đang kiềm chế điều gì đó.

"Tắm rồi, nhưng mà..." Cô tròn mắt nhìn anh, "Em không ngại tắm lại với anh đâu."
Qủa táo Adam của Hạ Tư Hành nhấp nhô lên xuống, "Hôm nay tái khám Vạn Chương nói sao?"
Kim Hề, "Lúc hành sự có thể tập trung một tí được không? Anh lại còn dám nhớ đến người đàn ông khác à."
Hạ Tư Hành tức đến bật cười, vừa bước vào phòng liền đưa chân lên đẩy cửa đóng lại.
Dọc đường đi, áo ngủ của cô đã trượt xuống từ lúc nào.
Dòng nước từ vòi trong bồn liên tục tràn ra ngoài, chảy xuôi theo nền gạch men trắng trong phòng tắm.

Hạ Tư Hành mới chợt vỡ lẽ, cô đã ấp ủ mưu đồ chờ anh ở chỗ này từ lâu.
"Vạn Chương nói em đã hồi phục rất tốt, tháng sau...!đầu tháng 9 là có thể quay về vũ đoàn làm việc rồi."
Kim Hề được anh đặt vào bồn tắm, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh, tình cảm nồng nàn, h4m muốn hiện lên trắng trợn, như muốn nuốt chửng cô.

Cô bừng tỉnh, nghĩ rằng, thứ đang lấp đầy cô không phải là bồn tắm đầy nước này, mà là hơi thở nóng rực của anh.

Tuy thời gian này Kim Hề đều ở lại đây, nhưng hai người vẫn ngủ riêng.
Dù Hạ Tư Hành có bất mãn cách mấy cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa thông thường.
Nghe lời cô nói, sự kiên nhẫn của Hạ Tư Hành cũng biến mất sạch, anh nhấc chân bước vào bồn tắm.
Nhưng chân kia còn chưa kịp đặt vào, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Ngay sau đó, giọng Vu Tố dịu dàng cất lên, "Kim Hề, A Hành có trong phòng con không?"
Âm thanh bất thình lình xuất hiện như chắn ngang hơi thở của Kim Hề, tựa như có một cái tay siết chặt cổ cô, chặt đến nghẹt thở.
Kim Hề hoảng hốt túm lấy cánh tay của Hạ Tư Hành muốn kéo ra, tạo ra một vết hõm ngay trên cánh tay của anh.

Cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại nhanh chóng triệu hồi bản năng chinh phục ẩn nấp trong cơ thể của anh.
Toàn thân Kim Hề nổi lên một lớp da gà mỏng, "Dì Vu..."
Hạ Tư Hành vẫn còn đê mê, vừa hôn cô vừa nỉ non, "Anh đóng cửa rồi."
"Nhưng mà..." Cô quýnh lên, mặt mày đỏ bừng bừng, giọng run rẩy nghẹn ngào, cầu xin anh, "Hạ Tư Hành, dừng lại đi anh."
Tiếng thút thít rên rỉ vang lên giữa những kẽ răng mơn man bên tai anh, biến thành âm thanh mê hoặc khiến anh thần hồn điên đảo, trầm mê trong cơ thể cô không thuốc nào chữa được.
...
Quá trình này cực kỳ kích thích và căng thẳng.
Sau khi kết thúc, Kim Hề như chú chim thoi thóp vô lực đổ ập vào lòng Hạ Tư Hành.
Ngọn đèn trắng xóa trong phòng hắt lên làn da phiếm hồng của cô, mà vẻ đẹp này chỉ có một mình anh có thể chiêm ngưỡng.
Ánh sáng quá chói mắt, Kim Hề vùi mình vào chăn, giọng nói khàn khàn vọng ra, "Sao em dám nhìn mặt dì Vu nữa đây? Hạ Tư Hành, em hận anh."
Đã được thỏa mãn, cả người thoải mái nên tâm trạng cũng vui lây, anh đáp, "Không sao, anh yêu em là được.".