Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 51




Chuyển ngữ: Cỏ dại

Vài lần Lục Liễu muốn nói chuyện, nhưng vẫn cố gắng nuốt lại. Không biết vì sao, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy người năm bên cạnh mình không phải là một vị vua, hắn dường như là vị chúa sơn lâm hai mắt tràn đầy giận dữ, khiến cho nàng không dám lại gần, nàng không dám chạm vào hắn, đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện.

Không nhịn được nữa, Lục Liễu dùng sức cắn chặt miệng mình. Nàng cho rằng sau này mình sẽ là người phụ nữ của hắn, ngày đầu tiên được tuyển chọn, nàng đã là người phụ nữ của hắn. Nàng muốn sự quan tâm của hắn, nàng biết chắc chắn người đàn ông nào cũng sẽ bị mê hoặc trước sự dịu dàng của người phụ nữ, nàng sẽ thật sự trở thành người phụ nữ của hắn!

Lục Liễu khẽ xoay người, cảm thấy cơ thể mình đã cứng ngắc. Nhìn thấy đôi mắt sâu đen nhánh của Nhuận Ngọc, trong lòng nàng không khỏi đau lòng, bèn đưa tay chạm lên ngực hắn. Nhuận Ngọc không có tránh, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Bệ hạ…” Lâu không nói, khi mở miệng nói, nàng cảm thấy cả miệng khô khốc.

“Câm miệng!” Rất khẽ, hai từ giống như băng ngàn năm. Lục Liễu như bị người hất một chậu nước lạnh, lạnh tới mức cả lòng đều đau đớn. Nàng run rẩy thu tay về, nước mắt lăn dài.

Nhuận Ngọc không quan tâm nhìn lên trần nhà, ánh mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ. Bản thân hắn chưa bao giờ không chắc chắn được thứ gì, mọi chuyện sẽ tuyệt đối không chệch khỏi quỹ đạo. Trong lòng hắn không tồn tại thứ gọi là tình cảm, cho nên chuyện gì cũng không phải căng thẳng.

Nàng có thể đi, nhưng hắn tin tưởng chắc chắn nàng đang bị đem trở về. Sau khi nhận được thư của nước Cúc Lương, biết thân phận thật sự của nàng, chắc chắn sẽ không có chỗ cho nàng. Nhuận Ngọc tin tưởng, nàng sẽ không rời bỏ mình, nàng yêu hắn, nàng rời đi như vậy sẽ rất nhớ hắn, cho nên sẽ quay về. Nghĩ như vậy, Nhuận Ngọc nắm chặt tay thành quyền….

Nhưng, nàng đã đi được bao lâu rồi? Sau khi đi liền biệt vô âm tín sao?

Nỗi đau lại lần nữa từ trong ngực Nhuận Ngọc lan toả đi khắp nơi, một loại đau đớn thống khổ, giữa đêm tối lan thêm đi khắp nơi, giờ đây ngay cả bản thân Nhuận Ngọc cũng cảm nhận được. Xung quanh im lặng như vậy, yên tĩnh khiến người ta phát điên, Nhuận Ngọc căm hận chính mình bất lực, khinh thường bản thân đã mất đi sự khống chế. Nhưng hiện tại, điều đó đã xảy ra….Đồng Dao đã đi gần một tháng rồi, không có tin tức, thư đưa tới nước Cúc Lương cũng không thấy tăm tích. Đột nhiên Nhuận Ngọc cảm thấy khó thở, cả đêm đều không ngủ được, nếu tất cả đều là sự thật, thật sự không thể tưởng tượng nổi chính mình sẽ phải dùng cách gì để chấp nhận sự thật này.

Trong đêm tối,  lòng hắn lại nôn nóng sốt ruột không chịu nổi, nàng đã trải qua cuộc sống như thế nào?  Hiện tại chắc nàng đang chờ đợi được nằm trong lòng ngực hắn, để hắn ôm, mà không phải tới nước Cúc Lương, để chăm sóc an ủi tâm người đàn ông khác. Người phụ nữ khác nằm bên cạnh mình, nhưng nàng đâu? Nàng cũng nằm bên cạnh người đàn ông khác sao?

Nhuận Ngọc tưởng tượng tới cảnh đó, hô hấp khó khăn, ngực giống như bị xé rách tới đau nhức. Nếu là như thế, nếu thật sự là vậy, vậy trước tiên hắn sẽ giết chết người đàn ông kia, rồi sẽ giết nàng...... Không cho phép —— tuyệt đối!

Người phụ nữ nằm bên cạnh mình tên là gì, không nhớ, chỉ cảm thấy nàng là một người trầm tính, không nói lời nào có điểm giống nàng, cho nên…

Thật sự rất giống, cũng cùng ngủ trên chiếc giường này, người phụ nữ này rất trầm lặng, chưa bao giờ chủ động tới ôm hắn, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với hắn, tất cả đều có nét tương tự giống nàng.

Không có nàng mỗi đêm đều trở nên khó khăn đến vậỵ, bên cạnh trống không, khiến Nhuận Ngọc không chịu nổi. Do vậy hắn bố trí người phụ nữ này nằm bên cạnh, nhưng ít ra cũng khiến hắn cảm giác bên cạnh có người, sau đó nhắm mắt lại, tưởng tượng là nàng, chỉ đổi lấy chút yên tĩnh trong lòng…..

Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên giật mình, Nhuận Ngọc cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại lười di chuyển, Không biết từ khi nào, tay nàng lại xoa lên ngực hắn, hắn cảm nhận được hơi ấm trong đó, ấm áp… Trong lòng giống như có thứ gì đang nổ tung, đâm vào da hắn tới đau đớn. Hắn nhớ, trước đây nàng cũng đã từng làm như vậy, khẽ đưa tay chạm vào người hắn, sau đó hai người ôm nhau mà ngủ… Nhưng hiện tại… Động tác của người phụ nữ nhắc Nhuận Ngọc nhớ, nàng, đã không còn bên cạnh hắn, đi rồi…

Đúng vậy, hắn cần một người như vậy, vậy mới có thể giúp tâm hắn bình tĩnh trở lại, có lẽ qua một thời gian có một người phụ nữ khác sẽ có chuyển biến tốt đẹp, đúng vậy, Nhuận Ngọc hy vọng.

Nhưng, khi hắn muốn tiếp nhận sự dịu dàng của nàng, nàng lại nói.

“Bệ hạ......”

Một khối băng lạnh giá từ đỉnh đầu xuyên thẳng tới lòng bàn chân hắn, trong nháy mắt đã dập tắt mọi dục vọng trong lòng Nhuận Ngọc. Tiếng nói này không giống nàng…Nói cách khác, nàng vẫn ở nước Cúc Lương, nàng đã rời đi, mà không ai có thể thay thế được nàng.

Đồng Dao và Vũ Quân ôm nhau, bỗng nhiên phát hiện cảm giác hai người cùng nương tựa vào nhau là thế nào. Tại thời khắc này, xảy ra chuyện này, ai có thể ngủ nổi chứ, Đồng Dao ôm chặt Vũ Quân, âm thầm nói với bản thân mình tuyệt đối không thể để hắn chết. Nhưng hiện tại xem ra, tình hình bệnh dịch đã lan tràn khắp nước Cúc Lương, ngay cả hoàng cung cũng không may mắn thoát khỏi, dựa vào trình độ y học thời đại này mà nói, quả thực…

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Có người tới, Đồng Dao nheo mắt.

“Đốt lò lên!” Sau đó là tiếng thét to cùng với tiếng nổ ầm, cánh cửa bị đá văng ra!

Đồng Dao hoảng sợ, vội vã ngồi dậy. Trái tim của Vũ Quân cũng chậm nửa nhịp, khuôn mặt trở nên tái nhợt thiếu sức sống.

“Vũ Quân, ngươi không sao chứ?” Đồng Dao vội vàng chạy tới đỡ hắn, quát với người vừa chạy vào, “Ngài điên à, tim của Vũ Quân không tốt không phải ngài không biết. Ngài muốn giết Vũ Quân sao?”

Làn da nâu của Bắc Minh Quân bị ánh lửa chiếu rọi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào hai người đang nằm trên giường, ánh mắt như đang run rẩy, như muốn ăn thịt người. Tiếng gầm thét mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra âm thanh.

Vũ Quân lắc đầu, tỏ ý mình không có việc gì, lúc này Đồng Dao mới thở dài nhẹ nhõm.

Bắc Minh Quân nheo mắt, mang theo sự khinh miệt cùng tức giận nhìn liếc qua Đồng Dao, mím chặt môi giống như một bức điêu khắc đá cẩm thạch cứng nhắc.

“Đêm khuya hoàng huynh tới đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vũ Quân cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.

“Chuyện gì?” Bắc Minh Quân cười lạnh, “ Đương nhiên là tới xem chuyện tốt các ngươi đã làm.”

“Hoàng huynh cứ đùa.” Vũ Quân không hề nhìn hắn, cũng không có chút tình cảm nói, “ Đồng Dao là vương phi cho đệ lựa chọn, việc chung chăn gối cũng là đương nhiên, hoàng huynh không cần bận lòng.”

Bắc Minh Quân nhíu mày, nhìn Đồng Dao: “Nằm trên giường Vũ Quân, cũng không nhất định sẽ là người nước Cúc Lương. Phải biết, ta mới là hoàng đế nước Cúc Lương.”

Đồng Dao vừa định nói, Vũ Quân đã nói trước giọng đầy trách móc: “Đêm hôm hoàng huynh tới đây chỉ vì chuyện này, vậy không cần thiết… Lập phi là chuyện riêng của Vũ Quân, hoàng huynh nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt này không cần để trong lòng, Vũ Quân nên tự mình xử lý. Đêm đã khuya, mời hoàng huynh trở về đi, Vũ Quân mệt mỏi, đệ cùng Vương phi của mình đang nghỉ ngơi.”

Vũ Quân cố ý nhấn mạnh chữ “cùng”, sắc mặt Bắc Minh Quân vô cùng khó coi. Hắn phất tay áo, sau khi điều chỉnh, cuối cùng mới khôi phục bình tĩnh khuôn mặt lạnh tanh.

“Đêm khuya đi đâu?”

Đồng Dao nhíu mày, nói như vậy Bắc Minh Quân cũng đã biết. Đối với hắn Vũ Quân rất quan trọng, mà cô lại là mối hoạ lớn trong lòng hắn, đương nhiên Bắc Minh Quân phải sắp xếp cơ sở ngầm của mình tại đây. Hôm nay lúc trở về cũng bởi vì tình thế cấp bách, phải lập tức cách ly khỏi nguồn lây bệnh, không được chần chừ, cho nên đã bị cung nữ trông thấy. Bắc Minh Quân biết được chuyện này cũng nằm trong dự kiến của cô, nhưng không nghĩ tới, hắn lại đêm hôm khuya khoắt nổi giận đùng đùng chạy tới đây.

Nhưng Vũ Quân lại bình tĩnh hơn: “Đi nơi nên đi, hiểu rõ chuyện vốn cần phải rõ sự thật.”

Ngực Bắc Minh Quân đập phập phồng lên xuống, ánh mắt nheo lại nhìn Vũ Quân, ánh mắt tỏ ra rất nguy hiểm.

“Đệ là nhiếp chính vương của nước Cúc Lương, nước Cúc Lương xảy ra chuyện như vậy, lại bị hoàng huynh che giấu.” Vũ Quân lắc đầu, “Cho dù có chết, đệ cũng vẫn là người nước Cúc Lương, hoàng huynh có để đệ vào mắt?”

“Vũ Quân”, Bắc Minh Quân khẽ gầm, “Ta cũng biết giấu đệ việc này là không nên, nhưng ta cũng là vì đệ. Thân thể đệ không khoẻ, ta không muốn đệ vì chuyện này mà lo lắng. Tất cả mọi chuyện hoàng huynh đã cho người xử lý tốt, đệ chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt.”

Vũ Quân từ từ ngẩng đầu: “Xử lý tốt? Chẳng lẽ hoàng huynh cảm thấy mình đã xử lý rất tốt sao?”

Bắc Minh Quân lập tức nghẹn lời, có chút xấu hổ quay mặt đi.