Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 32




Chuyển ngữ: Cỏ dại

“Đây là nhạc phổ của bài ca vũ”, Hác Di vung ống tay áo, hai cung nữ đi tới, cầm bản nhạc phát cho mọi người: “Nhớ kỹ cho ta, khắc sâu ở trong lòng, in sâu vào đầu! Sáng sớm mai, ai không đọc thuộc lòng, mỗi người tới hình phòng nhận 50 gậy.”

Một cung nữ nghe xong hoảng sợ, bản nhạc phổ bằng đất sét rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Không chấp nhận được! Dẫn đi, phạt 50 gậy, đuổi ra khỏi đoàn ca vũ!”

Mọi người vội vàng nắm chặt bản nhạc phổ trong tay. Cung nữ kia khóc lóc xin tha thứ, nhưng không ai quan tâm, nhanh chóng kéo nàng đi, trong lòng Đồng Dao có chút thiếu tự tin.

Đồng Dao cầm bản nhạc phổ trong tay, lông mày nhăn lại. Những từ ở phía trên cô xem còn không hiểu hết, chứ đừng nói tới bản nhạc. Cuối cùng còn có một đoạn văn rất dài, đại khái là giới thiệu những nét khái quát về tác phẩm, cùng với các vũ điệu. Chữ tượng hình này, căn bản Đồng Dao chỉ đọc được khoảng 20%, đừng nói tới việc sáng sớm ngày mai phải đọc thuộc lòng.

“Có vấn đề gì sao?” Hác Di quay người, liếc mắt đã nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của Đồng Dao.

Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt, nếu như bây giờ nói thật, là cô không biết chữ. Rất có khả năng là bị Hác Di đuổi thẳng ra ngoài, nhưng… Thật là… Đồng Dao nhìn chằm chằm nhạc phổ, hai mắt giống như rađa đang quét hình. Đúng vậy, vào thời kỳ Lương Chử nhạc phổ chỉ đơn giản là sắp xếp các nốt nhạc, tuy rằng cô không hiểu rõ, nhưng từ sách vở, Đồng Dao đã học qua về nhạc lý. Hy vọng có thể giúp cô đối phó.

“Nhạc phổ này, ngươi có vẻ không hài lòng?”

“Không!” Đồng Dao hít một hơi thật sâu: “Bản nhạc rất hay, chia làm bốn quãng âm vực để hát, làn điệu trầm bổng mà biến hóa. Nhưng mà…”

“Nhưng mà thế nào?”

“Hác Di đã tuyển nô tỳ, đã nghe làn điệu nô tỳ hát. Người thấy thế nào?”

Hác Di nheo mắt không nói.

“Hác Di tinh thông nhạc lý, xin cho phép nô tỳ nói thẳng. Bản nhạc của nô tỳ kỳ thực có tám âm, mà nhạc phổ này chỉ có bốn âm, tuy là soạn nhạc rất tỉ mỉ, nhưng cũng không thể thể hiện bằng tám âm được. Bản nhạc Hác Di nghe qua, nô tỳ nghĩ trong lòng người hẳn là đã hiểu.”

“Từ trước tới nay ở nước Chư Lương ta luôn chỉ có bốn âm.”

“Mà nô tỳ có tám âm!”

Đồng Dao ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với Hác Di. Mọi người ngay cả nói cũng không dám…

Bỗng nhiên Hác Di quay người đi, “Sáng sớm mai, tập hợp ở đây. Mọi người giải tán!”

Đồng Dao cắn chặt môi, cùng mọi người đi ra đại sảnh.

Đồng Dao khoác áo khoác, dưới ánh lửa tỉ mỉ nghiên cứu bản nhạc phổ. Sau một hồi phán đoán, cuối cũng cũng có thể đại khái  ngâm nga ra làn điệu, hy vọng ngày mai không có khác biệt. Ý nghĩa ca từ đại khái là lời hát ca ngợi non sông đất nước, còn nhiều chỗ Đồng Dao không hiểu nổi. Đưa mắt  nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực… Ngày mai phải vượt qua thế nào đây…

Ngoài phòng có người khẽ gõ cửa.

“Ai?”

“Ta.”

Đồng Dao sửng sốt, nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa. Thấy Hác Di  chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa.

“Hác Di? Sao người lại tới đây, mời người vào”, Đồng Dao nhanh chóng mở cửa, đón nàng vào trong.

Hác Di đứng bên cạnh bạn, liếc mắt nhìn bản nhạc phổ bằng đất sét đặt trên bàn, chớp mắt nhìn Đồng Dao: “Mọi người đã ngủ hết, hoàng hậu vẫn còn chăm chỉ nghiên cứu.”

Trong lới nói của Hác Di đầy gai nhọn, Đồng Dao khẽ cắn môi: “Hôm nay, nô tỳ hơi khó ngủ.”

“Hoàng hậu làm nhiều chuyện sai trái, cho nên đêm nào cũng khó ngủ nhỉ!”

“Nô tỳ không làm việc gì trái với lương tâm!”

“Hừ…” Hác Di khẽ vuốt bản nhạc phổ: “Ta chỉ là một nghệ sĩ, chỉ biết thưởng thức âm nhạc.”

“......”

“Nói cho ta biết tám âm của ngươi.”

Hóa ra mục đích Hác Di tới đây là vì âm phù, mắt Đồng Dao sáng ngời. Trong lòng càng sáng tỏ, đối với một người yêu nhạc tới si mê, nghe được làn điệu khác biệt làm sao có thể không động lòng chứ. Nhưng Hác Di là một người rất sĩ diện, hiển nhiên sẽ không hỏi mọi người trước mặt Đồng Dao. Cho nên nàng đến đây, nhân lúc trời tối, khi mọi người đã ngủ, xem như đã khuất phục rồi.

Hiểu rõ được mục đích Hác Di tới đây. Đồng Dao càng an tâm, “Được, vậy đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ âm là thế nào. Mọi vật thể  qua quá trình dao động đều phát ra âm thanh, sau khi cộng hưởng sinh ra thứ gọi là âm, mỗi âm có bốn tính chất cơ bản, cao thấp thế nào, độ dài ra sao, âm sắc mạnh yếu thế nào. Do hình dạng và cấu tạo vật thể phát ra âm thanh cùng với  dao động khác nhau, các âm phân chia ra làm ba loại: âm thuần, tiếng  nhạc cùng tạp âm. Ta có tám âm, gọi là nốt nhạc. Mỗi nốt nhạc được tạo thành từ ba phần, phần đầu, phần thân và phần đuôi.” Đồng Dao vẽ lên miếng đất sét: “Người nhìn xem, đây là khuông nhạc. Có năm dòng song song với nhau để ghi các nốt nhạc. Trên khuông nhạc các nốt ở trên cao, thì âm cũng cao hơn, ngược lại các nốt ở vị trí thấp hơn, âm cũng thấp hơn. Trên khuông nhạc xác định được độ cao thấp của các nốt, phải dùng khóa son để đánh dấu. Khóa son ghi trên khuông nhạc, cố định tên các nốt cũng như độ cao thấp của các nốt, đồng thời để xác định các nốt trên khuông và độ cao cũng như tên các nốt…”

Đồng Dao không ngừng vẽ và nói, Hác Di càng tỏ ra chuyên tâm, một tay đặt trên tấm đất sét, không ngừng gật đầu.

Một lúc sau, Đồng Dao nói tới khô cả miệng. Hác Di vẫn chăm chú ngồi xuống không nói một câu, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt của nàng, hai mắt của nàng cũng tỏa sáng.

“Đây là tám nốt nhạc, nhưng cũng chỉ đại khái vậy thôi.”

“Không thể tưởng tượng được ngươi lại hiểu rõ nhạc lý như vậy, đây là làn điệu của nước Hồng Ngọc sao?”

Đồng Dao cười cho qua, không trả lời.

“Tự cho là, đã tinh thông nhạc lý, không ai sánh bằng, không thể tưởng tượng được…” Hác Di cười tự giễu: “Núi còn có núi cao hơn!”

“Hác Di là người thông minh, sẽ học được ngay. Chỉ  là thiếu cơ hội mà thôi.”

Hác Di nhìn Đồng Dao, khen ngợi, sắc mặt cũng tỏ vẻ mềm mỏng ôn hòa hơn: “Không nói thế được…Ai..” Cúi đầu nhìn bản nhạc phổ, nhíu mày: “Khúc này đã được sửa!”

Đồng Dao cười.

“Đêm nay ngươi có thể chuyển bản nhạc phổ này thành tám nốt, ngay mai đưa cho ta?”

“Nô tỳ?” Đồng Dao có chút giật mình.

“Đúng! Đối với nốt này, hôm nay ta mới biết, vận dụng vào với nhau chắc chắn là không quen. Nhưng ngươi thì khác, ngươi có tài!” Hác Di kéo tay Đồng Dao: “Ba ngày sau, sẽ biểu diễn bài tám nốt! Đêm nay nhất định phải làm xong!”

“Vâng, nô tỳ sẽ cố gắng!”

“Không, không phải cố gắng. Mà phải hoàn thành!”

Đồng Dao hít một hơi thật sâu: “Vâng.”

Suốt đêm Đồng Dao không ngủ, cân nhắc nhiều lần sửa lại nhạc phổ, liên tục cho tới khi nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mới biết trời đã sáng.

Cổ họng hơi rát, nhưng không có gì đáng ngại, nhìn nhạc phổ trong tay, nở nụ cười mãn nguyện.

Sáng sớm, mọi người đã tập hợp đầy đủ trong đại sảnh, nhìn qua sắc mặt bọn họ đều có chút xanh xao, tình trạng không tốt lắm. Hác Di trang điểm dày khắp mặt, cũng không rõ thần sắc của nàng.

“Yêu cầu đầu tiên đối với những nguời làm nghệ thuật là vẻ ngoài”, Hác Di nhăn mày: “Nhìn khuôn mặt các ngươi đi, làm sao có thể vào triều! Từ hôm nay trở đi, ta mặc kệ các ngươi có khổ sở thế nào, mệt mỏi thế nào, chỉ cần còn một hơi thở, nhất định phải giữ gìn dung nhan. Mặt mộc như vậy lên triều còn ra thể thống gì!”

Mọi người đều cúi đầu, không ai dám nói.

“Hôm qua ta đã lệnh cho ngươi chỉnh lại nhạc phổ, Đồng Dao, hãy ngâm bản nhạc phổ mới chỉnh sửa.”

“Vâng”, Đồng Dao vội vàng đi lên, giọng hát trong veo của cô có hơi khàn. Hít một hơi thật sâu, rủ rỉ ngân nga từng nốt nhạc. Trong căn phòng trống trải, tiếng ngân vọng ra xung quanh giống như có một chiếc máy phát thanh tự nhiên. Giọng Đồng Dao càng lớn và rõ ràng….

Kết thúc bài nhạc, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút chấn động. Hác Di cười thản nhiên, gật đầu: “Đúng rồi, chính là nó, không sai, đúng như kỳ vọng của ta. Chính là nhạc phổ này——!”

“Người đâu, đem nhạc phổ trong tay Đồng Dao đi sao chép thành nhiều bản, phát cho mọi người. Ba ngày sau, đây là nhạc phổ mà chúng ta sẽ biểu diễn!” Vẻ mặt Hác Di hồng hào, Đồng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến ngày thứ hai, mỗi người dưới sự thúc ép của Hác Di đều đã thuộc lòng ca từ của nhạc phổ, cũng như vũ đạo của bài, đã đạt được vài phần. Nhưng Hác Di vẫn chưa hài lòng, giọng nói nghiêm khắc của nàng vang lên trong suốt buổi tập, liên tục tức giận mắng.

Nhưng, nói thật, trong lòng Đồng Dao so với Hác Di còn lo lắng hơn rất nhiều. Đã mất đi Nhuận Ngọc, mạng sống này đối với Đồng Dao mà nói, ý nghĩa duy nhất để tiếp tục tồn tại là tiếp cận hoàng tử nước Cúc Lương, dựa vào năng lực của nước Cúc Lương để hủy diệt nước Hồng Ngọc.

Ở trong mắt Đồng Dao, việc múa hát này, trời ạ… Biết là đã rất xa hoa lộng lẫy rồi, nhưng để mê hoặc hoàng tử nước Cúc Lương, căn bản là vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

“Đồng Dao! Ngươi đang làm gì vậy!” Hác Di lạnh lùng nói

Đồng Dao thở hổn hển, nhìn Hác Di, khẽ lắc đầu.

Hác Di ngây cả người, nhìn xung quanh: “Dừng lại! Giải tán nghỉ ngơi.”

Các cung nữ lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Hác Di nhíu mày liếc mắt nhìn Đồng Dao, rồi qua cửa bên đi ra ngoài. Đồng Dao lập tức hiểu ý, cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

“Làm sao? Có vấn đề gì?” Hác Di vừa ra khỏi cửa, khẽ giọng hỏi cô.

“Phải, có vấn đề, vấn đề rất lớn!”

“Đây là màn ca vũ tốt nhất của nước Chư Lương ta, kết hợp với nhạc phổ mới thay đổi, có thể đạt được hiệu quả tốt nhất!”

“Không đủ, không đủ......”

Hác Di nheo mắt lại.

“Hác Di, tới ngày biểu diễn, xin cho nô tỳ nói thẳng. Mọi thứ chưa đạt, thật sự không tốt.”

“Ngươi không tin ta sao ?”

“Không, nô tỳ không có ý này. Nô tỳ chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo, hẳn là người cũng có ý nghĩ giống ta!”

Hác Di không nói lới nào, nhìn thẳng vào Đồng Dao. Nhưng giờ đây Đồng Dao không còn sợ sệt nữa, nhất định phải nhanh chóng thực hiện …

“Hác Di, từ nay trở đi. Người nhất định phải nghe nô tỳ”, Đồng Dao nắm tay áo nàng: “Nhất định phải nghe nô tỳ, biểu diễn như bây giờ, thật sự chưa được!”

“Ngươi sẽ phải trả giá cho những lời nói ngông cuồng hỗn xược của mình!”

“Nếu người cho rằng những lời ta nói không có lý lẽ, ta tình nguyện trả giá! Chỉ cần người nguyện ý nghe nô tỳ.”

Hác Di quay đầu, coi như chấp nhận.

“Nhạc phổ không có vấn đề gì, nhưng ngôn từ không được. Bài nào cũng rập khuôn ca ngợi đất nước,  nặng nề ngột ngạt chỉ khiến cho người ta buồn ngủ. Còn về phần hát, bốn người cùng hát không được, không gây được sự lay động, phải có người hát chính, ba người kia hát bè là được. Còn về phần vũ đạo, các động tác múa đi lại quá bảo thủ, không thu hút được sự chú ý của mọi người, phải thay đổi mới được. Ngoài ra còn phần trang phục, không được, thật sự không được, từ xa không nhìn thấy được…”

Hác Di không nói gì, giống như đang cân nhắc, có phần kinh ngạc.

“Nô tỳ biết, có lẽ là nước Chư Lương chưa từng thử nghiệm qua. Nhưng, hãy cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ có thể khiến mọi thứ tốt hơn, xin người hãy cho nô tỳ một cơ hội!” Giọng Đồng Dao có phần xúc động.

“Kết quả hoàn mỹ, đó cũng là điều ta mong muốn”, Hác Di khẽ đẩy tay Đồng Dao: “Nhưng hoàng hậu nhiệt tình thế này, có phải có ý đồ gì?”

Đồng Dao vì câu hỏi này có phần sững sờ, nhưng không biết nên trả lời thế nào cũng có chút chột dạ.

“Thôi”, Hác Di xoay người: “Cho ngươi nửa ngày, nếu không huấn luyện được giống như ngươi nói lúc đầu, ngươi hãy ra khỏi đội. Ước mơ của cả cuộc đời ta là nhảy được điệu múa siêu phàm thoát tục, nếu ngươi có thể tạo ra, ta xin cảm tạ ngươi. Nếu như ngươi không thể, ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi làm tiền cược, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, trong lòng ngươi là rõ nhất.”

Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt.