Chuyển ngữ: Cỏ dại
***
Nhuận Ngọc mặc y phục rất mỏng manh, hắn không lạnh sao? Ngón tay thon dài nắm lấy thếp trúc, nhẹ nhàng sắp xếp cho ngăn nắp…
Nhuận Ngọc vẫn như trước không hề có phản ứng, cúi đầu tiếp tục duyệt tấu chương.
“Một ngày cũng không giải quyết được chuyện cả đời, nên nghỉ ngơi đi.” Đồng Dao nhẹ nhàng nói.
“Miền Bắc bị lũ lụt.” Nhuận Ngọc đưa tấm bản đồ bằng đất tới trước mặt Đồng Dao. Nhìn thấy chữ tượng hình, Đồng Dao khẽ nhíu mày. Con người hiện đại đối với chữ tượng hình này căn bản là không biết, cho dù Đồng Dao là sinh viên khoa khảo cổ cũng chỉ có thể đọc được khoảng 20%.
Nhuận Ngọc dường như đã nhìn ra điều gì đó, trong mắt hiện ra một tia phức tạp: “Mẫu hậu làm sao vậy?”
Trong lời nói của Nhuận Ngọc mang theo gai nhọn, Đồng Dao cúi đầu không nói.
“Trên này viết, lưu vực sông ở miền Bắc, mưa nhiều, tràn hồ, lũ lụt mấy năm liền. Nông dân mất đi nhà cửa ruộng vường, nhiều bệnh tật, không thể trồng cấy, thương vong vô số.”
“Đã bao lâu?”
“Năm nào cũng thế.”
“Đã nghiên cứu địa hình nơi đó chưa?”
“Tỉnh đó thấp, xung quanh là núi” Nhuận Ngọc day huyệt thái dương tựa vào ghế, giọng điệu tỏ vẻ mệt mỏi.
Bỗng nhiên Đồng Dao cảm thấy xúc động, muốn đi tới vuốt đôi lông mày đang nhíu sâu kia. Nhưng vẫn nên thôi đi.
“Trước giờ nơi này chống lũ như thế nào?” Đồng Dao hỏi.
“Tế trời, xin nước rút.”
Trong lòng Đồng Dao xem thường. Tế trời, lại là tế trời, con người cổ đại quả thực đã tôn sùng thần linh lên tới đỉnh điểm. Bọn họ cho rằng tất cả thiên tai đều là do sự phẫn nộ của thần linh. Xin rút nước đi, trời ạ, bao giờ mới đến ngày đó chứ. Phải làm thế nào bọn họ mới hiểu đây…
“Đổi lại có một phương pháp rất hiệu quả.”
Nhuận Ngọc giương mắt nhìn cô.
“Có ba phương diện cần thay đổi, thứ nhất, trước tiên phải di dời dân chúng ở khu vực bị thiên tai, sử dụng lực lượng quân đội, giúp bọn họ dọn dẹp nhà cửa rời khỏi nơi lũ lụt, giảm thương vong tới mức thấp nhất. Thứ hai, dùng cát vàng ở bờ sông cùng đất sét đắp thành bức tường cao, trở thành đê, vào thời điểm nước sông tràn ra, có thể ngăn cản dòng lũ. Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, ngươi phải phái người tới đó xem xét địa hình, không những phải đắp đê phòng bị, mà quan trọng hơn là khai thông tắc nghẽn ở lòng sông, mở dòng, dẫn nước lũ vào sông Hoàng Hà, từ sông Hoàng Hà chảy ra biển, sẽ có thể giải quyết hoàn toàn lũ lụt.”
Nhuận Ngọc không ngừng chớp mắt nhìn Đồng Dao, ánh mắt càng tiếp cận lại gần, đưa tay vuốt cằm. Đồng Dao bị hắn nhìn cả người khó chịu, đã nghĩ từ sau sẽ tránh.
“Thiết thực hơn nhiều so với kết quả từ phương pháp tế trời mang lại, ta chưa từng có cái ý nghĩ khác, chỉ nghĩ giúp ngươi chống lũ lụt.”
“Thất công chúa ở nước Hồng Ngọc từ bé, không ra khỏi cửa. Vì sao lại hiểu rõ mọi chuyện…”
“Đã nhiều lần nói qua, ta không phải thất công chúa.”
“Ta tin!”
“Ngươi tin ta?” Đồng dao kích động, ngẩng đầu nhìn nhuận ngọc.
“Nước Hồng Ngọc cũng không có thành ý kết hôn, ngươi cũng giống thất công chúa, ngươi là mật thám của nước Hồng Ngọc.”
Đồng Dao ủ rũ, nói nửa ngày, Nhuận Ngọc vẫn là không tin cô.
“Lại đây.”
Đồng dao chấn động, đứng tại chỗ.
Tay Nhuận Ngọc ôm cô vào trong lòng, Đồng Dao lại càng hoảng sợ, dùng chút lực từ chối.
“Mệt......” Nhuận ngọc thở dài, vùi đầu thật sâu vào ngực Đồng Dao.
Chỉ cần một câu cũng đủ làm xáo trộn sự kháng cự của Đồng Dao. Khẽ vuốt ve mái tóc dài của hắn, thầm an ủi hắn, không cho hắn làm việc vất vả. Nhuận Ngọc ôm lấy Đồng Dao, đi về phía chiếc giường.
Từ sau hôm đó, ngày nào Nhuận Ngọc cũng tới, nhưng không làm gì cả. Chỉ cần một động tác nhỏ của Nhuận Ngọc, cô có thể biết hắn cần gì, ngay lập tức cô sẽ đưa tới tay hắn. Có đôi khi Đồng Dao cũng giúp Nhuận Ngọc xem tấu chương, hoặc là ngồi đối diện với hắn, nhìn hắn tới ngẩn người. Đồng Dao bắt đầu nảy sinh nhiều cảm giác hơn với Nhuận Ngọc, điều này khiến cô sợ hãi.
Cả đêm dài đằng đẵng, nhìn thấy Nhuận Ngọc nhíu mày liên tục, Đồng Dao đi tới, đứng bên cạnh hắn.
Nhuận ngọc kéo tay cô, cầm lấy.
“Có chuyện?”
Nhuận Ngọc khẽ than: “Lưu vực sông Hoàng Hà, có nhiều quốc gia nhỏ rải rác xung quanh. Ba nước lớn, Hồng Ngọc, Chư Lương và Cúc Lương. Thực lực của ba nước đều ngang nhau, nước Hồng Ngọc mạnh nhất, tiếp đó là nước Cúc Lương, cuối cùng là nước Chư Lương. Nước ta giáp với nước Hồng Ngọc, nước Hồng Ngọc ngang ngược vốn đã có dã tâm, sớm có ý định thôn tính nước ta, đang rục rịch tiến hành. Thực lực của nước Chư Lương quá yếu, nếu như thực sự tuyên chiến, khó có thể ngăn cản.”
“Còn có nước Cúc Lương? Nước Cúc Lương ở đâu?”
“Nước Cúc Lương ở phía tây, cách xa nước Chư Lương, ở giữa là nước Hồng Ngọc.”
Đồng Dao như đang suy tư chuyện gì, híp mắt lặng lẽ không nói.
Nhuận Ngọc nhếch mày nhìn cô: “Là công chúa của nước Hồng Ngọc, đối với đất nước ngang ngược lỗ mãng của các ngươi, ngươi có ý kiến gì?”
Trong lời nói Nhuận Ngọc mang theo cả gai nhọn, Đồng Dao vừa nghe xong nắm tay lại rút ra khỏi bàn tay hắn. Lại bị Nhuận Ngọc kéo trở lại, dùng sức nắm chặt…
“Muốn nước Chư Lương an bình, ta cho rằng nước Cúc Lương là yếu tố then chốt.”
“......”
“Một nước Chư Lương không thể chống lại nước Hồng Ngọc, nhưng nếu như có sự ký kết đồng minh giữa nước Chư Lương và Cúc Lương thì đó là lại là chuyện khác.” Đồng Dao nghiêm túc nhìn Nhuận Ngọc: “Trước tiên, Hồng Ngọc kiêng kị Cúc Lương không dám có hành động với nước Chư Lương. Tiếp theo, nếu xảy ra chiến tranh với nước Chư Lương, tình cảnh không thuận lợi sẽ trở thành ưu thế. Làm nước đồng minh, khi xảy ra chiến tranh, nước Cúc Lương nhất định sẽ chi viện, lúc này nước Hồng Ngọc trước sau đều có địch, lâm vào cảnh khốn cùng.”
Nhuận Ngọc vẫn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đồng Dao, vuốt cằm một hồi lâu không nói gì.
Lâu sau Nhuận Ngọc lạnh lùng cười: “Nguơi là người nước Hồng Ngọc, vì sao giúp nước Chư Lương ta?”
“Ta đã nói, ta không phải người nước Hồng Ngọc.” Đồng Dao nói.
“Không cho phép quay đầu đi, nhìn ta!”
Trong lòng Đồng Dao ngẩn ra, vẻ mặt ửng hồng, cổ cứng ngắc.
Phút sau, Nhuận Ngọc giống như gió bay tới trước mặt cô. Một bàn tay ép cô nâng cằm lên: “Không cho phép không nghe lời ta nói, từ nay về sau ngươi không là ai cả, chỉ là nô lệ của ta!”
“......”
“Ngươi thực thông minh, chuyện của nước Cúc Lương ta đã cân nhắc từ lâu.”
Mắt Đồng Dao mù mịt nhìn Nhuận Ngọc.
“Em trai yêu quý của hoàng đế nước Cúc Lương, hiện tại đang ở nước Chư Lương ta.”
“Con tin sao?”
“Cho là vậy đi.” Nhuận Ngọc tỏ vẻ kiêu căng khẽ cười: “Hoàng tử nước Cúc Lương đau ốm quanh năm, cần có nhân sâm. Chỉ có đất ở nước Chư Lương ta mới có thể trồng được.”
Hóa ra tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Nhuận Ngọc…
Thời điểm A Mễ Na bị đưa về nước ngày càng gần, Đồng Dao lại càng thêm lo lắng. Cần giải thích cho chuyện hiểu nhầm kia, cô thật sự không muốn A Mễ Na cứ như vậy mang theo sự chán ghét với cô mà rời khỏi đây.
Đồng Dao vừa ra ngoài đã có hai cung nữ đi theo. Đi đến đâu thì theo đến đó, có bỏ cũng không xong. Đồng Dao nhíu mày, những người này đều do Nhuận Ngọc phái tới, cũng sẽ không nghe theo lệnh của cô, dù nói thế nào Nhuận Ngọc vẫn đề phòng cô. Đồng Dao thở dài, để bọn họ đi theo, mặc kệ họ…
Đi giữa hành lang, trong lòng cô có chút hoảng sợ. Không biết nên nói gì với A Mễ Na đây, nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối với nàng, cũng chưa chắc nàng đã tin cô. Nhưng, A Mễ Na phải rời đi, dù thế nào cũng phải gặp nàng một lần, nếu không sẽ hối hận cả đời.
Trước cửa phòng A Mễ Na, nhìn cảnh này thật quen thuộc. Vừa mới đây, chính cô vẫn rất thoải mái ra vào, nhưng hiện tại, một cánh cửa giống như ngăn cách hai thế giới.
Vừa tới gần, liền nghe thấy thấp thoáng có tiếng nói chuyện ở trong phòng.
Đồng Dao nhìn vào bên trong qua khe cửa sổ khép hờ, bỗng ngẩn cả người.
A Mễ Na ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn, mà Mai Phi ngồi đối diện nàng. Hai người đang cười thoải mái với nhau, tiếng nói chuyện rất nhỏ, không nghe được rõ. Bên trái khuôn mặt Mai Phi có một vết thương trông thật đáng sợ, kéo dài tới tận cằm, làm cho người ta nhìn mà thấy ghê người.
Đồng Dao hơi nhìu mày, từ trước tới nay A Mễ Na và Mai Phi luôn bất hòa, hơn nữa A Mễ Na còn làm mặt của Mai Phi thành ra như vậy. Nhưng sao mới chỉ mới mấy ngày không gặp, hai nàng lại đột nhiên vui vẻ với nhau… Xem ra cô tới không đúng thời điểm, Đồng Dao chậm rãi trở về.
Về tới phòng, Đồng Dao cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh. Có lẽ là dọc đường đi quá nhanh, trán toát mồ hôi, hô hấp càng ngày càng nhanh.
Làm sao vậy...... Đồng Dao ngồi trên giường, cảm thấy rất chóng mặt, nhưng trước giờ cô không hề bị tụt huyết áp.
Nằm xuống, có lẽ ngủ một chút là có thể hồi phục lại…
Nhưng vừa nằm xuống, Đồng Dao liền cảm thấy tay chân mình giống như bị trói lại. Bốn phía tối đen như mực, xung quanh bao phủ bởi mùi mốc meo, tim cô đập ngày càng nhanh.
Mặt nạ bằng ngọc đáng sợ kia lại xuất hiện lờ mờ lắc lư trước mặt Đồng Dao.
Là ai...... Rốt cuộc là cái gì!
Mặt nạ dần dần ngừng lắc lư, mọi thứ trước mắt bắt đầu ổn định. Là một người phụ nữ, mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi như máu, đeo cái mặt nạ đáng sợ kia treo giữa không gian tối tăm. Bầu không khí quỷ dị khiến cả người Đồng Dao sợ hãi.
“Ai? Ngươi rốt cuộc là ai......”
Hủy diệt nước Hồng Ngọc...... Hủy diệt nước Hồng Ngọc.......
“Là ngươi sao? Là ý của ngươi sao? Hủy diệt nước Hồng Ngọc, tiếng nói phát ra trong lòng ta là của ngươi sao?”
Hủy diệt nước Hồng Ngọc, khiến cho tất cả linh hồn đều chết trong thống khổ… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
Bên tai Đồng Dao có tiếng nổ vang, “Không được khống chế ta nữa, thả ta ra, là mối hận của ngươi không phải của ta, ta không chịu nổi. Không cần…”
Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta...... Nguyền rủa nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc......
“Ta...... hận...... nước Hồng Ngọc!” Đầu Đồng Dao đau như búa bổ, chỉ cảm thấy sự hận thù từ trong ngực phát ra, từ từ lan khắp cơ thể.
Cho ngươi mượn tay, hủy diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi cũng vì ta... ...
“Ta phải hủy nước Hồng Ngọc, ta muốn giết tất cả các ngươi... ... Hủy diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi cũng vì ta —— hủy diệt nước Hồng Ngọc!” Ngực cô đau như bị cào xé… Đồng Dao cảm thấy quả thực cô đã bị chiếm giữ.