Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 63-64




Chương 63


Vào ngày đại thọ của Uyên Đế, gần như các nhân vật có tiếng trong hoàng thành đều đến.
Các loại xe ngựa xếp dọc hai bên cổng cung, danh môn vọng tộc mặc hoa phục khen ngợi lẫn nhau, các công tử thế gia tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ.

Mỗi một nhân vật vào cung, đều thu hút rất nhiều sự chú ý.
Bạch Thái Ninh đang đứng cùng mấy vị hoàng tử quý tộc khác vừa nói vừa cười.
"Nói mới nhớ, sao hôm nay không thấy con tin đó nhỉ?"
Một người trong số họ lên tiếng hỏi, nụ cười đặc biệt xấu xa.
"Xem ngươi hỏi kìa, Bạch huynh lúc trước chơi người ta một trận, làm sao xuống giường được."
Khoảng mười ngày trước, Bạch Thái Ninh tự hào khoe khoang với đám bạn xấu, diễn tả chi tiết cách gã dẫn dắt mấy tên nam nhân lực lưỡng, chỉ huy bọn chúng cởi hết xiêm y của vị Thái tử Vệ quốc tự tìm tới cửa, công khai làm nhục trước mặt mọi người.
"Lợi hại, Bạch huynh thật là lợi hại!" Sau khi nghe xong, đám hồ bằng cẩu hữu trầm trồ khen ngợi.

Thậm chí còn có mấy tên hăng hái, kêu Bạch Thái Ninh lần tới dẫn bọn họ theo, cùng nhau nếm thử hương vị của Thái tử Vệ Quốc.
"Cái khác không nói......!Ít nhất cũng là một Thái tử, dung mạo và dáng người kia, nếu đem ra phố Hoa Liễu, chắc chắn sẽ đứng đầu."
"Đúng vậy, Bạch huynh, ngươi không thể ăn một mình, lần sau có chuyện vui như vậy, nhất định phải gọi bọn ta cùng đi."
"Đương nhiên, lần sau có chuyện tốt, ta nhất định sẽ không quên các huynh đệ."
Đều là bạn bè thân quen, mối quan hệ giữa các gia đình không hề đơn giản, Bạch Thái Ninh tất nhiên không thể từ chối, vì thế gã mỉm cười đồng ý, hứa hẹn sẽ dẫn bọn họ cùng chơi.
Mặc dù đều là công tử ca, nhưng những người này không chút thông cảm cho Diệp Lăng Hàn.
Nếu như Thái tử Vệ quốc hoàn toàn vô tội, bọn họ dĩ nhiên sẽ không can thiệp, tối đa chỉ gây khó chịu, có thể đánh một trận rồi xong.
Nhưng Diệp Lăng Hàn lại tự chà đạp bản thân, nhất định cứ phải làm chuyện bồi rượu leo cao như vậy, lại còn đắc tội với Bạch Thái Ninh, khiến gã ra tay tàn nhẫn, vậy thì không thể trách ai.
Đang lúc bọn họ vui vẻ cười đùa, một tên liếc mắt nhìn thấy người đến, lập tức dùng khuỷu tay đẩy đẩy gã: "Bạch huynh, ngươi mau nhìn kìa, kia không phải là con tin Vệ quốc sao?"
"Hả?" Bạch Thái Ninh quay đầu nhìn lại.
Hôm nay Diệp Lăng Hàn đến đây, gã cũng không cảm thấy ngạt nhiên.


Đại thọ Thánh thượng, trừ khi Thái tử Vệ Quốc muốn bị chụp mũ bất kính với Đại Uyên, nếu không cho dù bò cũng phải bò tới.
Nếu Đại Uyên dùng lý do này để khai chiến với Vệ quốc, Diệp Lăng Hàn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nhưng mà đương nhiên, Đại Uyên khai chiến không cần lý do, nước mạnh đủ lực, mục tiêu chính là nhất thống đại hoang, vì vậy cần chiến là chiến.
Tuy nhiên, điều mà Bạch Thái Ninh không ngờ đến là gã lại thấy Diệp Lăng Hàn bên cạnh Tam hoàng tử.
Hoàng tử mắt quấn lụa trắng đứng ở trên xe ngựa, mặc trang phục trắng tinh được cắt may khéo léo, không thể bình thường hơn, chỉ có vài đường chỉ vàng nhỏ trên tay áo và gấu áo, ngay cả đai lưng cũng giản dị cùng màu.

Trong khi ai ai cũng mặc quan phục tôn nghiêm và xiêm y hoa quý, trang phục thế kia hình như không hợp.
Bên cạnh hắn, con tin Vệ Quốc đứng thẳng người, nếu không chú ý nhìn kỹ, rất khó để nhận ra tư thế đứng mất tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thái Ninh là ngạc nhiên, sau đó là khịt mũi coi thường.
Diệp Lăng Hàn đúng là ngựa quen đường cũ, chó quen ăn cứt.

Nhưng Tam hoàng tử hiện giờ bộ dạng thế này, cho dù có dốc sức bám lên thì sao chứ? Còn không phải xách nước giỏ trúc như công dã tràng.
Thế nhưng, nhìn hai người đứng cạnh nhau, gã vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.
Người ta thường nói con lạc đà gầy còn hơn con ngựa to.

Tam hoàng tử cho dù mù loà mất trí nhớ, nhưng thân phận vẫn bày ra đó, là một đại nhân vật mà Diệp Lăng Hàn trước đây nằm mơ cũng đừng mong trèo đến, hắn chỉ cần mở miệng vài câu, là có thể giải quyết những chuyện mà Diệp Lăng Hàn đã phải chạy vạy khắp nơi, từ lâu mơ ước.
Hơn nữa Tam hoàng tử xưa nay là người lương thiện, bản thân cũng từng làm con tin nước khác, không chừng hắn sẽ mềm lòng, cầu xin Thánh thượng thả Diệp Lăng Hàn về nước.
Bạch Thái Ninh vốn còn muốn đưa đám bạn của mình vui chơi, nhưng hiện giờ Diệp Lăng Hàn lại ôm đùi Tam hoàng tử, cho dù người kia không được Thánh thượng coi trọng, thế nhưng quyền lực trong tay là thật.

Đừng nói là Bạch Thái Ninh, ngay cả Đình Uý cha gã gặp Tam điện hạ cũng phải chắp tay hành lễ.
Cho nên gã chỉ có thể nhịn nhục tạm thời.
"Ai biết được, có lẽ lần trước chơi xong, hắn phát hiện ra mình có sở thích khác người, lại còn có thể leo lên một cành cao khác."

Bạch Thái Ninh trong lòng khó chịu, nói chuyện càng lúc càng không kiềm chế: "Mặc dù là Hoàng tử lớn tuổi nhất, nhưng trong những năm qua, Tam điện hạ vẫn chưa lấy vợ nạp thiếp, không ngờ lại thích kiểu này."
"Cái khác không nói, nhưng tên họ Diệp kia thực sự có tài năng đặc biệt, Tam điện hạ chắc cũng khá hài lòng..."
"Chát —"
Một giây sau, một bóng đen nhanh như chớp tấn công gã.
Bạch Thái Ninh căn bản chưa kịp phản ứng, hoặc là nói tất cả thị vệ công tử đứng cạnh gã không một ai chú ý tới, chỉ khi roi ngựa đánh xuống trên mặt Bạch Thái Ninh để lại một vết máu dài, gã mới giật mình thét lên đau đớn.
"Á —, có, có thích khách!"
Trong đêm tối truyền đến một âm thanh lười biếng: "Sao bản vương không biết, Bạch công tử nhà Đình Úy lại càn rỡ như vậy."
Roi ngựa này không giống roi Tông Hoằng Cửu dùng để chơi đùa, mà là roi dùng để quất ngựa quân.

Một roi quất xuống, nửa khuôn mặt của Bạch Thái Ninh liền da tróc thịt bong, cực kỳ thảm thiết.
"Là Bắc Ninh Vương!"
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Ngay cả khổ chủ Bạch Thái Ninh cũng lập tức câm họng như bị bóp cổ.
Ngu Bắc Châu mang trên mặt một nụ cười khó đoán, khiến người ta không khỏi rùng mình: "Tam hoàng tử đã mất tại Hàm Cốc quan, là Hoàng thái tử do đương kim Thánh thượng khâm điểm, Bạch công tử nói năng như vậy, nếu truyền đến tai Thánh thượng......!E rằng không tốt lắm đâu."
Nói cho cùng, Thánh thượng vẫn chưa lên tiếng.

Tin tức về việc Tam Hoàng Tử trở về vẫn chỉ được lan truyền trong sự ngầm hiểu của mọi người.
Bạch Thái Ninh bình thường ăn nói lung tung, nếu bị đưa lên, sẽ kết thành tội danh vọng nghị hoàng tộc, nặng thì chặt đầu làm gương, nhẹ nhất cũng là xét nhà xử lý.
Bạch Đình Úy nghe thế giật mình, nhanh chóng chạy tới, lão quá sợ hãi, hung tợn trừng mắt liếc Bạch Thái Ninh, vội vàng ôn tồn nói: "Vương gia, nó không có ý mạo phạm đâu, thần ở chỗ này thay mặt xin lỗi.

Bạch Thái Ninh, con còn không mau tới đây!"

Nói xong, Đình Úy không khỏi có chút khó hiểu.
Dù cho Bạch Thái Ninh có cưỡng nam đoạt nữ, hành xử hỗn láo đến đâu, cũng chỉ đùa giỡn với kẻ thấp hèn.

Cho dù cho nó một trăm lá gan, nó cũng tuyệt đối không dám trêu chọc đến Bắc Ninh Vương.

Thế thì tại sao, nó lại khiến cho vị chủ nhân tính cách lập dị âm binh quái đản rất được sủng ái ở kinh thành tức giận đến vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy danh tính người tới, Bạch Thái Ninh sợ tới mức hai chân run rẩy.
Bắc Ninh Vương đã từng ra chiến trường, dù y chỉ liếc mắt nhìn, vẻ mặt tương đối ôn hòa, nhưng gã vẫn bị sát khí xông thẳng lên đầu, gan mật đều muốn rách.
Cha gã hạ mình đưa một bậc thang, Bạch Thái Ninh lập tức quỳ phịch xuống đất, bất chấp vết thương ở trên mặt mình, chỉ sợ đến mức chân run tim đập.
Nhưng Ngu Bắc Châu hoàn toàn không nhìn gã.
Y chống đầu, ánh mắt rơi xuống cách đó không xa.
Bạch y hoàng tử không hề nhận ra động tĩnh bên này, bên cạnh hắn là con tin Vệ quốc, hắn đang gặp Mục Nguyên Long Tông Thụy Thần, hình như đang thấp giọng nói gì đó.
Ánh sáng ấm áp của đèn lồ ng chiếu qua, bao trùm gương mặt ôn nhuận thanh tao, như phủ lên một tầng ánh sáng thần tiên, khiến người ta không dời mắt được.
"Vương gia, nó có mắt mà không biết Thái Sơn, ngài xem hôm nay....."
"Cút."
Ngu Bắc Châu đột nhiên bị mất hứng.
Y tiện tay ném roi ngựa trên tay mình, người hầu ở bên cạnh vội vàng nhào xuống đất để nhặt, mặt xám mày tro.
......
Bên kia, Tông Lạc vừa xuống xe ngựa, mới nói chuyện với Diệp Lăng Hàn hai câu, thì Mục Nguyên Long và Tông Thụy Thần đã tới.
"Điện hạ." Mục Nguyên Long chắp tay hành lễ, thu hút những ánh mắt tò mò.
Sau khi tin tức Tam hoàng tử trở về được lan truyền, mọi người đều nghĩ tới Mục Nguyên Long.
Huyền Kỵ tuy là thân binh của Tam hoàng tử, nhưng chiến tích nổi bật, nổi danh bên ngoài.

Mục Nguyên Long làm phó tướng nhiều năm như vậy, sau khi chủ tử qua đời vốn nên chuyển sang quân đội khác, nhưng không ngờ Uyên Đế đặc biệt đề bạt hắn lên làm chủ tướng, Huyền Kỵ mới được giữ lại.
Hiện tại chủ tử trở về, tình hình trở nên khó xử.
Quyền lực mới là thứ thiết thực phải nắm giữ trong tay, huống hồ Tam hoàng tử hiện giờ rõ ràng không thể kiểm soát quân đội.


Không biết có bao nhiêu người đang chờ xem phản ứng của Mục Nguyên Long, liệu hắn sẽ tự nguyện trao trả quân quyền hay giả vờ không thấy.
Nghe được âm thanh, Tông Lạc gật đầu nói: "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.

Thụy Thần, ở quân doanh có quen không?"
"Tam ca."
Sau khi ra khỏi cung, rèn luyện trong doanh trại hơn một tuần, Tông Thụy Thần hào hứng hẳn lên, cuối cùng cũng có một diện mạo phù hợp với độ tuổi thiếu niên: "Mục tướng quân đối xử với đệ rất tốt, sáng nào đệ cũng dậy sớm luyện võ, Huyền Kỵ ca ca làm thịt dê nướng rất ngon!"
Hắn đang vui vẻ nói chuyện, vô tình nhìn thấy Diệp Lăng Hàn đứng bên cạnh Tông Lạc, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Mục Nguyên Long cũng nói: "Bát điện hạ tập võ cần cù, lại có nền tảng vững chắc, lúc ở tuổi của ngài ấy, thần thật sự không được như vậy."
"Đưa Bát điện hạ đến đây xong, thần còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui với Điện hạ."
Càng tổ chức cung yến quy mô lớn, những tướng lĩnh như hắn càng phải chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng thành.

Một lát nữa Mục Nguyên Long còn phải dẫn Huyền Kỵ ra ngoại ô kinh thành tuần tra, nên chỉ đưa Tông Thụy Thần tới đây rồi chạy đi làm việc.
Tông Lạc gật đầu, nhìn cựu Phó tướng rời đi, thấp giọng nói: "Thụy Thần, lát nữa đệ theo sát ta, không cần giả ngu, ít nói là được."
Nguyên Đế lần trước đã nói thẳng, chuyện của Tông Thuỵ Thần để cho hắn quyết định, nếu Tông Lạc đã trở về, dĩ nhiên hắn sẽ không để Bát đệ phải giả ngu nữa.
Tông Thụy Thần sụt sịt: "Được."
Tuy rằng hắn luôn nghe lời Hoàng huynh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tam ca, hắn đây là..."
"Lần trước không phải Diệp công tử mật báo, là chúng ta hiểu lầm." Tông Lạc xoa đầu Tông Thụy Thần.
Quả nhiên, sau khi nghe Tông Lạc giải thích, sự đề phòng trên mặt Tông Thụy Thần cũng giảm đi.
Hắn ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Tông Lạc, sắc mặt rối rắm.
Diệp Lăng Hàn nhìn thấy, biết Tông Thụy Thần có lời muốn nói nhưng không muốn mình nghe, vì thế hắn biết điều lùi lại hai bước, thần sắc bình tĩnh mà trầm mặc.
Nhớ tới giấc mộng vừa kỳ quái vừa đáng sợ kia, Tông Thụy Thần không khỏi rùng mình.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng mới dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm.

"Tam ca, không phải là đệ không tin hắn......!Mà vì hai ngày trước, đệ đã mơ một giấc mơ kỳ lạ."
"Đệ mơ thấy...!mình chết trong bữa tiệc này.".

Chương 64


Hoàng cung Đại Uyên luôn là biểu tượng của sự trang nghiêm uy quyền.

Mỗi sáng, khi các đại thần dậy sớm vào triều, trời mới tờ mờ sáng. Nhìn cột cung cao lớn đón lấy ánh mặt trời, hắc những bóng mờ xuống nền gạch phẳng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.

Kể từ khi Uyên Đế đăng cơ tới nay, loại sợ hãi này càng ngày càng nghiêm trọng.

Lão thần đã trải qua những biến động của thời gian đều biết, mảnh đất mà họ đang đứng, đã từng thấm đẫm máu tươi trong đêm cung biến đó.

Uyên Đế trẻ tuổi mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm nhuốm máu, từ ngoài cửa cung đánh thẳng vào trong.

Ông đạp lên thi thể của huynh đệ mình, ánh mắt lạnh như dao, giống như một thanh kiếm nổi giận, từng bước đi lên bậc thang bạch ngọc trước đại điện, để lại một chuỗi dấu chân đỏ tươi.

Không ai biết trong đại điện đã xảy ra chuyện gì.

Họ chỉ biết khi Uyên Đế bước ra.

Từ đó mở ra một thời trị cai trị chuyên quyền, luận lệ hà khắc.

Nhưng mà tối nay, hoàng cung rộng lớn cuối cùng cũng náo nhiệt hơn, có thêm một chút sức sống.

Năm ngoái bởi vì chuyện Tam hoàng tử, cả nước đều chìm trong tang thương, Đại Uyên đã lâu không có tổ chức cung yến quy mô lớn như vậy.

Mọi người đều treo trên mặt không khí vui mừng, trong tay các cung nhân cầm trên tay những chiếc đèn lồ ng sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ hoàng cung như ban ngày, chỉ dẫn mọi người đi về phía đại điện.

Sau khi nghe được lời nói vừa rồi của Tông Thụy Thần, con ngươi Tông Lạc đột nhiên co rút lại, vừa định hỏi nhỏ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng báo giờ phía trước. Vì thế hắn kéo một người hầu lại, dẫn theo Diệp Lăng Hàn và Tông Thuỵ Thần đi vào trong cung.

Vừa đi, hắn vừa thấp giọng hỏi: "Giấc mơ của đệ còn gì khác không? Nội dung cụ thể là gì?"

Tông Thụy Thần do dự nói: "Tam ca, không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng bình thường mà thôi."

Hắn ngước mắt nhìn Tam hoàng huynh, phát hiện khuôn mặt đối phương vô cùng nghiêm túc. Tuy trong lòng hắn không rõ, nhưng cũng thấy được Tông Lạc đang rất quan tâm, vì thế hắn nhanh chóng đè nén sợ hãi trong lòng, thì thầm kể lại: "Là như vầy..."

Nói tới cũng kỳ lạ, rõ ràng mộng mấy ngày trước, sau khi tỉnh lại còn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, không dám ngủ tiếp. Nhưng hôm nay nhớ lại, chỉ còn lại vài hình dáng mờ nhạt, hầu như đã quên mất các chi tiết bên trong.

Giấc mơ bắt đầu, là cuộc sống hàng ngày của Tông Thụy Thần ở lãnh cung.

Có lẽ vì cuộc sống hàng ngày của hắn quá đơn điệu và nhàm chán, nên trong giấc mơ anh không thể nhận ra mình đang mơ, mà chỉ lặp lại từng bước như hiện thực.

"Đoạn này đệ không nhớ rõ lắm, có vẻ trong lúc đó đã xảy ra một số chuyện, hình như là Tông Hoằng Cửu đang nói chuyện về Tam ca, lúc ấy đệ vô cùng tức giận, làm bộ phát điên xông lên đánh hắn một trận."

Tông Thụy Thần cười nói: "Lúc mơ tới đây đệ rất vui, rất là hả giận."

Cảnh tượng tiếp theo, là một buổi tiệc cung yến hoành tráng.

Về phần làm sao tôi biết đó là cung yến, bởi vì trong giấc mơ, Tông Thụy Thần đang mặc miện phục.

Hắn vốn người vô hình trong cung, ngay cả trong lễ mừng năm mới, Uyên Đế cũng không bao giờ nhớ rằng trong lãnh cung còn có một vị Bát hoàng tử. Thời điểm duy nhất mà hắn mặc miện phục, chính là vào ngày sinh thần Uyên Đế hàng năm.

"Trong mộng, hình như đệ không thấy Tam ca...... Còn đang giả ngây giả dại."

Tông Thụy Thần cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình: "Vì không muốn bị chú ý, đệ đến Ngự hoa viên tìm một góc yên tĩnh không có người, và thấy Tông Hoằng Cửu đang dẫn theo Diệp Lăng Hàn đi tới."

Lúc nói những lời này, Tông Thụy Thần quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Lăng Hàn yên lặng đi theo bọn họ, cách một khoảng không gần, lúc này hắn mới yên tâm nói tiếp.

Sau đó, Diệp Lăng Hàn vạch trần đệ trước mặt mọi người. Tông Hoằng Cửu nổi giận đùng đùng, nói đệ dám giả ngu lừa hắn lâu như vậy, lần trước còn đánh hắn, vì vậy ra lệnh cho hạ nhân bắt đệ, tiếp theo đệ cũng nhớ không rõ lắm...... Chỉ nhớ bọn họ ép đệ uống một chén nước, đệ cảm thấy rất khó chịu trong người, bị bọn họ ném xuống đất."

Dù là trong mơ, Tông Thụy Thần vẫn nhớ rõ cảm giác khó chịu lúc đó.

Hắn muốn kêu cứu mạng, nhưng cổ họng lại đau như bị thiêu đốt, không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể xé y phục ra trong vô vọng.


Trong sự giãy giụa mông lung, anh bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

Tông Thụy Thần nghe thấy nội thị dùng âm thanh sắc nhọn đang chất vấn hắn vì sao to gan lớn mật như vậy, ngự tiền thất nghi, làm loạn cung đình, vô duyên vô cớ làm bẩn mắt người khác.

Nguyên Gia hình như cũng muốn cứu hắn, vội vàng triệu thị vệ tới tra hỏi, có mấy người ấp a ấp úng nói từng thấy Cửu hoàng tử tới, có người nói chưa từng thấy, còn có người nói đã nhìn thấy Tứ hoàng tử., chung quy không thể kết luận.

Sau đó, có một giọng nói hờ hững vang lên.

"Ai đây?"

Tông Thụy Thần ngập ngừng nói: "Đệ nghe ra, đó là giọng của phụ hoàng...... Phụ hoàng hỏi ai đây. Có một nội thị liền đáp là Bát điện hạ, còn bổ sung một câu, chính là vị Hoàng đệ mà Tam điện hạ yêu thương nhất."

Ngay sau đó, Tông Thụy Thần nghe thấy mọi thứ xung quanh nhất thời rơi vào im lặng. Mọi người đồng loạt quỳ xuống.

Giọng nói của hoàng đế đột nhiên thay đổi, lạnh thấu xương.

"Không cần điều tra nữa."

Ông lạnh lùng hạ lệnh: "Các ngươi còn chần chừ gì nữa, quy củ trong cung chẳng lẽ chỉ để trưng?"

Dựa theo cung quy, ngự tiền thất nghi sẽ bị trượng hình đến chết.

Hoàng tử có thể giảm nhẹ, phạt ba mươi trượng.

"Nói xong, nội thị hắng giọng khởi giá, phụ hoàng liền đi."

Tông Thụy Thần nói: "Đệ và nội thị lắm mồm kia đều bị kéo xuống."

Chỉ là hắn luôn suy dinh dưỡng, thân thể lại không biết bị bỏ thuốc gì.

Mỗi một trượng hình đánh xuống, đối với một thân thể nhạy cảm như vậy, dường như đều đau đến tận xương tủy, là nỗi đau mà ngay cả trong mơ cũng có thể cảm nhận được. Cũng may chưa tới ba mươi trượng hắn đã không sống nổi, nên liền tỉnh lại trong nháy mắt.

Bạch y Hoàng tử siết chặt bàn tay dưới ống tay áo.

Một lúc lâu sau, hắn mới dùng tay kia xoa đầu Tông Thụy Thần an ủi: "Không sao đâu, chỉ là một giấc mơ mà thôi, không thể là sự thật."

Khi thấy Tông Lạc không có gì đáng lo ngại, Tông Thụy Thần mới yên lòng.

Hắn nặng nề gật đầu: "Tam ca, không sao đâu, đệ không sợ."

"Sau này đệ theo Tam ca ra chiến trường, gặp ác mộng sao có thể sợ hãi! Hơn nữa, chưa đủ ba mươi trượng đệ đã tỉnh lại rồi, thật ra không đau lắm, nhưng nói ra cũng kỳ quái...... Trong mộng đệ không thấy Tam ca, có lẽ đệ đã quên cái gì."

Tông Thụy Thần gãi đầu: "Cũng đúng, ác mộng như vậy, Tam ca không xuất hiện mới là chuyện tốt."

Tông Lạc cười cười.

Nhưng mà nội tâm của hắn không thể bình thản và thoải mái như vẻ bề ngoài.

Bởi vì Tông Lạc biết rõ. Cơn ác mộng mà Tông Thụy Thần dường như chỉ hời hợt kể lại, là chuyện đã từng xảy ra trong kiếp trước.

Kiếp này, bởi vì hắn đã can thiệp vào vận mệnh gây ra hiệu ứng cánh bướm, dẫn đến mọi sự kiện phía sau đều bị trì hoãn.

Ngày đó hắn ở biên quan nhận được mật thư của Tiết Ngự Sử, bên trong nói Bát hoàng tử vì bảo vệ hắn, bị Tông Hoằng Cửu ghi hận, sau đó Diệp Lăng Hàn mật báo, không biết dùng thủ đoạn gì đưa tới lên trên, cuối cùng Bát hoàng tử không thể chịu nổi ba mươi trượng, bị đánh chết trước cửa cung.

Vừa rồi lúc kể lại, Tiểu Bát đã ráng nói giảm nói tránh, cố ý làm cho giọng điệu vui vẻ, bởi vì không muốn hắn lo lắng nhiều. Nhưng mà thực tế, tình huống thật sự chắc chắn sẽ đau lòng hơn.

"Tam điện hạ, Bát điện hạ."

Nhóm người bọn họ đi tới đại điện, nội thị lập tức nghênh đón, đưa bọn họ tới vị trí gần kề phía trên, sắp xếp chỗ ngồi thoả đáng.

Trong trường hợp này, Diệp Lăng Hàn vẫn là thái tử Vệ quốc nên có vị trí khá cao.


Tuy nhiên, hắn không đi đến vị trí của mình mà lùi về sau một bước, đứng hầu sau lưng Tông Lạc.

Bùi Khiêm Tuyết đúng lúc đi vào nhìn thấy, lẳng lặng nhíu mày.

Nhưng chút biểu cảm này liền biến mất sau khi ánh mắt của hắn rơi vào Tông Lạc.

Bùi Khiêm Tuyết khẽ cười: "Cẩn Du, gần đây ta bận rộn rất nhiều chuyện, sau này sẽ chúc mừng ngươi sau, nghe nói ngươi đã dần dần khôi phục trí nhớ?"

Gần đây phia bắc Đại Uyên đột nhiên có bão tuyết, dân chúng gặp thiên tai, Bùi Khiêm Tuyết đang chủ trì công tác cứu trợ, bận đến mức chân không chạm đất. Từ lúc Thanh tự đến nay, hắn đã lâu không gặp Tông Lạc.

Đương nhiên, nếu không phải do quá bận rộn, Tông Lạc thầm nghĩ, với sự nhạy bén của Bùi Khiêm Tuyết, hắn không thể đến tận bây giờ còn không phát hiện ra một chút manh mối nào.

Nhưng cũng sắp rồi.

Tông Lạc nhẹ giọng trả lời: "Đúng là vậy."

Sau khi trò chuyện với Bùi Khiêm Tuyết một hồi, các Hoàng tử khác cũng lần lượt đến.

Tông Lạc để ý, Tông Thừa Tứ và Tông Hoằng Cửu gần như một trước một sau bước vào đại điện, sau lưng một người trong số họ là một bóng dáng nhìn rất quen mặt.

Nói cho cùng, vừa rồi lời nói của Tông Thụy Thần vẫn khiến Tông Lạc để ý. Hắn hạ quyết tâm chờ đến khi có thể tự do hành động, phải tìm Công Tôn Du hỏi vài câu, bởi vì hiện giờ Công Tôn Du đang được Tông Thừa Tứ coi trọng.

Ngay sau đó, Tông Nguyên Vũ và Tông Vĩnh Liễu cũng lần lượt ngồi xuống, người trước nhìn thấy hắn không khỏi cứng đờ, trong lòng có hơi chột dạ. Người sau vẫn như cũ giữ thái độ bình thản, cho rằng Tông Lạc không nhìn thấy mình, ánh mắt càn rỡ đánh giá vị Tam hoàng huynh gặp đại nạn không chết.

Hoàng tử Bạch y vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt quấn lụa trắng, thần sắc bình tĩnh, như không hề nhận ra những ánh mắt dò xét đánh giá tò mò đang đổ dồn vào mình.

Ngồi trên ghế Hoàng tử, bản thân hắn đã dễ dàng đánh bại những tin đồn.

Sau khoảng một nén hương, tất cả triều thần và khách khứa đã an vị xong, từ xa truyền đến tiếng thông báo.

"Thánh thượng giá lâm!"

Tất cả mọi người lập tức đứng lên, nghiêng người hướng lên trên, cung kính hành lễ: "Bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Uyên Đế mặc Miện phục mười hai chương, thong thả bước tới.

Đây là trang phục truyền thống của Thiên tử Đại Uyên, màu nền đen đỏ đan xen, các mép thêu chỉ. Mũ miện khảm vàng ngọc, hàng chuỗi rũ xuống cũng xâu bằng ngọc quý, càng tạo ra khí thế sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đợi sau khi ngồi xuống ghế rồng, ông mới giơ tay lên nói: "Chúng khanh miễn lễ, ban trà."

Cung nhân đang hầu một bên lập tức quỳ xuống rót trà.

Thánh thượng ban trà, tất nhiên mọi người đều muốn tạ lễ.

Sau khi trải qua một vòng những nghi thức rườm rà, kế tiếp chính là tiết mục nhạc phường để thêm phần thú vị.

Những tiếng chuông thanh tao kỳ ảo vang lên trong đại điện, Vu Nhạc Vũ của Đại Uyên được cải biên vừa có tác dụng cầu nguyện chúc tụng, vừa rất đẹp mắt. Bất kể là yến hội gì, từ Thiên tử cho tới bình dân, đều rất thích xem Vu Nhạc Vũ.

Khi các vu sư đang tấu nhạc nhảy múa, Tông Lạc cảm thấy ánh mắt của cha hắn nhẹ nhàng từ trên cao nhìn xuống, quét qua người hắn một vòng, dường như nhíu mày, sau đó lại thu hồi tầm mắt.

Cuối cùng, còn nói một câu gì đó với Nguyên Gia bên cạnh.

Tông Lạc trơ mắt nhìn Nguyên Gia hình như đang đi tới chỗ hắn: "???"

Hắn xiết chặt da đầu, theo bản năng bắt đầu lục lọi ký ức, cố nhớ xem gần đây mình có làm chuyện xấu gì để bị bắt bẻ hay không.

Kỳ thực không chỉ có hắn, hầu như toàn bộ người trong điện đều chú ý tình tiết nhỏ này.

Vốn dĩ chỗ ngồi của Hoàng tử ở trên cùng đã thu hút sự chú ý của đám đông, đã vậy Thánh Thượng và Tam hoàng tử lại còn tương tác với nhau, cho nên không ai thèm xem Vu Nhạc Vũ hoa mỹ nhẹ nhàng nữa, lúc này bọn họ chỉ vểnh tai lo hóng chuyện.