Editor: Gấu Gầy
Rất nhiều quan to quý nhân đứng canh trước Đại vu từ, tụm năm tụm ba tụ tập.
Bọn họ sáng sớm đã vội vàng chạy tới, tắm rửa sạch sẽ trong sương phòng, thay trường bào vải bố màu trắng, thắt đai lưng đỏ đoan chính quanh eo, đeo mặt nạ quỷ gớm ghiếc, mang giày vải tử tế, đi theo vu hích đến đợi trước cửa Đại vu từ.
Cách đó không xa cây vạn tuế thật lớn đang tắm mình trong nắng, rễ cây rủ xuống và quả đỏ vàng trên cao nhảy múa trong gió, tô điểm thêm sắc màu cho mảnh Vu từ chiếm diện tích rộng lớn.
"Bệ hạ vì sao còn chưa đến?"
Chờ lâu, không khỏi có người thấp giọng hỏi.
Không chỉ có Uyên Đế, ngay cả nội thị thân cận Nguyên Gia cũng không xuất hiện, ông chỉ phái người đến truyền tin, nói là đột nhiên có việc gấp cần phải xử lý, bảo mọi người chờ đợi.
Sau khi nói xong, cho gọi Thừa tướng Bùi Khiêm Tuyết, để lại đám quần thần không rõ chân tướng tiếp tục chán nản đứng chờ, suy đoán rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
"Hẳn là tin tức từ Nguy Sơn quân.
Mấy ngày gần đây hai nước Vệ Dự không được yên ổn."
Những năm gần đây, Đại Uyên khí thế bừng bừng, liên tiếp hạ nhiều nước.
Trận chiến Hàm Cốc Quan năm ngoái, chính là kết quả nhiều nước hợp lực chống Uyên.
Chỉ là lúc ấy các quốc gia đều mang tâm tư của mình, tuy rằng có năm mươi vạn đại quân hợp nhất, nhưng lòng người phân tán.
Mỗi quân đoàn đều có sứ mệnh riêng, lòng người căn bản không thể hoà hợp, cho nên mới bị ba ngàn quân Huyền Kỵ do Tam hoàng tử Đại Uyên dẫn dắt dùng thuật chia rẽ đánh tan.
Sau chiến dịch Hàm Cốc Quan, cái chết của Tam hoàng tử dường như đã k1ch thích đế quốc hùng mạnh này.
Bọn họ đẩy nhanh tốc độ của các trận chiến kỵ binh, ngoại giao mang theo lửa giận, trong một năm ngắn ngủi đã đánh hạ hai quốc gia.
Trùng hợp chính là, hai quốc gia này đều hăng hái tham chiến Hàm Cốc Quan.
Sau khi nhận được tin tức, Dự Quốc tức thì hoảng sợ.
Bọn họ mặc dù không xuất binh, nhưng lại mượn gió bẻ măng, nhất định sẽ bị Uyên Đế có thù tất báo ghi hận.
Vì thế Dự Quốc quyết định rất nhanh, cử sứ thần đưa tới một loạt mỹ nữ tuyệt sắc.
Sau lưng lại âm thầm liên hệ với Vệ quốc còn sót lại, muốn noi theo năm đó tiền triều hai nước liên minh, bắt tay chống lại nước thứ ba, tạo thành cục diện duy trì ổn định.
Đại Uyên cũng chưa có chết, chẳng qua bọn họ mới đánh Nam Lương, sau chiến tranh còn rất nhiều việc cần phải xử lý, cuối năm sự vụ cũng nhiều, cho nên mới không ngó tới.
Nước ấm nấu ếch từ lâu Đại Uyên đã làm qua, bây giờ chỉ còn lại hai quốc gia, khắp thiên hạ đều biết dã tâm của Đại Uyên, hiển nhiên không cần che giấu.
Đây cũng là sức mạnh của Đại Uyên.
"Chiến sự đúng là có thể xảy ra, nhưng hiện giờ sắp đến cuối năm, các nơi đều thu binh, không thấy Bắc Ninh Vương cũng mang binh trở về sao, chắc sang năm mới xuất phát."
"Ta không biết.
Bệ hạ triệu tập nhiều người như vậy, cũng không thể để thử vị vừa rồi."
Có người thấp giọng nói: "Vị kia có phải hay không còn chưa biết, nhưng chuyện Tam hoàng tử tuy là anh hùng của Đại Uyên lại không được sủng ái thì ai cũng biết, chưa kể sau chiến Hàm Cốc Quan...."
Lời kế tiếp hắn không nói, những người khác cũng tự hiểu.
Lúc trước đã không được coi trọng, cho dù thắng trận thì sao chứ? Tất nhiên đâu sẽ vào đấy, có khi còn vì danh vọng quá cao mà bị chán ghét.
Bất kể thế nào, vị kia cũng do Bùi tướng dẫn qua.
Một số ít cận thần tỉnh táo đứng ngoài cuộc cũng không quả quyết là tin hay không, dù sao bọn họ vẫn cảm thấy Bùi thừa tướng thân là nhân vật trung kiên của phe Tam hoàng tử, sẽ không đến mức đẩy kẻ mạo danh đi lừa Uyên Đế.
Uyên Đế hiện tại tráng niên, nếu lừa gạt ông cửu tộc đều bị liên lụy, không ai dám liều như vậy.
Sau khi đứng đợi một hồi, cuối cùng đằng xa cũng truyền đến tiếng thông báo.
"Bệ hạ giá lâm!"
Quần thần lập tức im lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thành thật cúi đầu hành lễ.
Uyên Đế thay long bào, mặc áo trắng vải thô, đeo mặt nạ mà đến, nơi ông đi qua im lặng như chết.
Mặt nạ của ông khác với mặt nạ của những người khác, uy nghiêm dữ tợn, bên cạnh còn lưu lại vết máu khô khốc lâu đời, nghe nói là món đồ cổ Vu Tổ dẫn dắt tổ tiên Đại Uyên tác chiến để lại, chỉ cần nhìn qua cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong tai vang lên tiếng chuông Vu nhạc kỳ quái, khiến người ta không dám tò mò.
"Chúng khanh không cần đa lễ."
Uyên Đế thản nhiên nói.
Nhìn thấy Bùi Khiêm Tuyết đi theo bên cạnh ông, liên tưởng đến những suy đoán vừa qua, trong lòng mọi người đã rõ.
Hai người không nói lời nào, Uyên Đế đi tới trước Đại vu từ, cũng không có ý định bước vào, mà đứng chắp tay sau lưng, hơi quay đầu nhìn lại.
Uyên Đế không lên tiếng, những người khác tất nhiên cũng sẽ không hỏi vì sao còn chưa bắt đầu.
Vì thế mọi người đành phải tiếp tục im lặng đứng chờ.
Tông Thừa Tứ đi cùng với Tông Hoằng Cửu hơi nhíu mày.
Tông Nguyên Vũ và Tông Vĩnh Liễu đều đứng cùng một chỗ với phe cánh của mình, tạo thành hai đảng rõ rệt, nước sông không phạm nước giếng.
Đừng nói thủ hạ của Tông Thừa Tứ chỉ lác đác vài ba con tôm tép, cho dù thật sự có đầu to, bây giờ hắn đang âm thầm hành động, trăm triệu lần cũng không dám đứng kế đồng minh để làm bia ngắm.
Nhưng mà cũng may, vẫn có thể nhân cơ hội này lôi kéo Tông Hoằng Cửu.
Vừa rồi Tông Hoằng Cửu vẻ mặt kinh hãi từ trong sương phòng chạy ra, ngay lập tức đã bị hắn nhìn thấy.
Thừa dịp Tông Vĩnh Liễu cãi cọ với Tông Nguyên Vũ, Tông Thừa Tứ vội vàng tìm hiểu tin tức.
Đối mặt với Tứ hoàng huynh xưa giờ thân thiết, Tông Hoằng Cửu vẫn chưa hết sợ hãi: "Chính là tên giả mạo vừa rồi, phụ hoàng vô cùng tức giận."
Tên giả mạo?
Tông Thừa Tứ cười nhạt.
Nếu đã diện thánh, hắn tuyệt đối không nghi ngờ Tông Lạc có thể khôi phục thân phận.
Cho dù không được sủng ái, phụ hoàng cũng không đến mức không nhận ra nhi tử của mình.
Nhưng vì sao lại nổi trận lôi đình? Hơn nữa còn là Tông Hoằng Cửu được sủng ái nhất, điều này hơi lạ.
Tông Thừa Tứ làm bộ thản nhiên hỏi: "Chẳng phải ngươi nói đó chỉ là một tên giả mạo thôi sao? Phụ hoàng sao lại nổi giận vì một tên giả mạo? Chắc là nổi giận vì lý do khác rồi."
Tông Hoằng Cửu vẻ mặt cứng đờ.
Hắn không khỏi nhớ lại cuộc mật đàm ngày đó hắn lẻn vào Chương cung nghe được.
Mặc dù sau đó bị Uyên Đế trừng phạt, nhưng Tông Hoằng Cửu chợt hiểu ra điểm mấu chốt.
Hắn cảm thấy có thể mình đã vô tình nghe được một bí mật khủng khiếp.
Tuy nhiên bí mật này, Tông Hoằng Cửu cảm thấy tạm thời không thể nói.
Một là Tam hoàng huynh đã chết từ lâu, nói những thứ này cũng vô dụng, hai là hắn cảm thấy đây là một tin tức cực kỳ quan trọng để l@m tình báo đoạt trữ, về sau gia nhập vào phe phái các hoàng huynh khác, chỉ cần thêm mắm dặm muối, sẽ là một con bài thương lượng mạnh mẽ.
"Ai, ai mà biết." Tông Hoằng Cửu đảo mắt.
Tông Thừa Tứ thấy vậy, kín đáo nheo mắt lại.
Cửu hoàng đệ của hắn xem ra đang có chuyện giấu hắn.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra, sau lưng hắn không có thế lực, cho nên muốn đem lợi thế trao đổi với lão Ngũ lão Lục.
Tông Thừa Tứ không truy hỏi vấn đề này.
So với những người khác, Tông Hoằng Cửu còn chưa dứt sữa rất dễ đối phó.
Chỉ cần gió thổi chiều nào, hắn sẽ nghiêng theo chiều đó.
Nếu đã phát hiện ra hắn có chuyện giấu diếm, muốn moi ra cũng rất đơn giản.
Còn phải xem là lúc nào thôi.
Bên kia, Tông Lạc đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thủ pháp điểm huyệt hắn học trộm từ sư phụ Quỷ Cốc Tử chỉ là một tiểu kỹ xảo, không phải được dạy một cách chính thức.
Công phu của Quỷ Cốc quá hỗn tạp, tỷ như Ngu Bắc Châu học trọng kiếm, hắn lại dùng kiếm nhẹ bình thường, lúc bắt đầu đặt nền móng còn có thể học chung, về sau thì tách biệt.
Cho nên bị Ngu Bắc Châu phát hiện, khó tránh khỏi khó giải quyết.
"Bí mật của sư huynh bị ta phát hiện rồi."
Tướng quân trẻ tuổi hít hà đuôi tóc ẩm ướt, một tay chống ở mép hồ, dễ dàng khoanh bạch y Hoàng tử vào vị trí chật hẹp trước ngực mình, cảm giác tràn đầy áp chế bức bách.
Tông Lạc phiền não đưa tay đẩy, lại nghe thấy Nguyên Gia bên ngoài gõ cửa: "Điện hạ?"
"Không sao." Hắn dừng một chút, sắc mặt không tốt nói.
Đúng lúc này, Ngu Bắc Châu đạo đức giả thở dài: "Sư huynh không nên ồn ào, cho dù Thái Vu không nói, ta cũng không thể cam đoan vị tổng quản công công bên ngoài sẽ không nói những gì không nên nói với Bệ hạ đâu."
"Bằng không, sư huynh tốn nhiều công sức giả mù như vậy, nếu thất bại trong gang tấc, ta chẳng phải sẽ thành tội đồ sao?"
Quả nhiên.
Tông Lạc không nhúc nhích nữa.
Hắn đã sớm biết Ngu Bắc Châu có liên hệ với Thái Vu, bình thường Đại vu từ không hề mở cửa tiếp khách lạ.
Cũng đúng, đời trước y sống lâu, lại làm chủ thiên hạ, át chủ bài chỉ nhiều chứ không ít, khó trách mất đi một Công Tôn Du bị hắn xúi giục, Ngu Bắc Châu ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Hắn giơ khuỷu tay lên ngồi tại chỗ, khuôn mặt lạnh nhạt: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Mau nói, nói xong thì cút đi."
Tông Lạc thật sự không hiểu nổi mạch não của nam chính trong cuốn sách này.
Không đánh không giết, rảnh rỗi buồn chán lại chạy tới trêu chọc hắn vài lần, sợ hắn quên y, cũng không biết là tâm lý gì nữa.
Đời trước, rõ ràng y còn sống nhiều hơn hắn mười năm, tăng thêm không ít tuổi, nhưng hành vi cử chỉ vẫn ngang ngược bất kham, một chút đoan trang ổn trọng của người trưởng thành cũng không có.
Ngu Bắc Châu chăm chú nhìn khuôn mặt thoáng phiếm hồng của Tông Lạc, cùng với vết máu khô khốc trên trán, đáy mắt hắc ám càng lộ rõ.
Cảm giác nôn nóng và khao khát khó hiểu lại nổi lên, giống như một sự tra tấn không thể nhịn được.
Y cười nói: "Sư huynh, sao huynh lại chảy máu?"
Ngu Bắc Châu không nói, Tông Lạc cũng không để ý.
Dưới mùi vu dược tràn ngập sương phòng, vẫn còn mùi máu tươi không rõ ràng.
Dược trì làm ướt cả người bọn họ.
Nước thuốc theo mái tóc dài như mực của Ngu Bắc Châu chảy xuống, tích tích nhỏ giọt rơi xuống mặt nước.
Bên trong hồng y ướt sũng hơi trong suốt, có thể nhìn thấy băng vải quấn quanh.
Không chỉ Tông Lạc, Ngu Bắc Châu cũng bị thương nặng dưới vực, miệng vết thương vẫn chưa khép lại.
"Lần trước sư huynh ra tay không lưu tình, ta đã nói lần sau sẽ thu lãi."
Bàn tay nóng bỏng vẫn lướt trên ngực bạch y Hoàng tử, nơi rơi xuống ửng lên huyết sắc, giống như ánh ban mai nổi lên trong đêm tuyết.
Mỗi một lần tiếp xúc với vết sẹo, đều giống như một hành trình dài đầy nguy hiểm, khiến tinh thần người ta cực kỳ căng thẳng, cơ bắp căng cơ.
Ngay khi sức chịu đựng của Tông Lạc sắp đạt tới cực hạn, Ngu Bắc Châu rốt cục cũng cúi đầu.
Bạch y Hoàng tử nằm ngửa gối đầu lên thành hồ, tóc dài loã xõa dưới thân, không kịp quan tâm bên ngoài sương phòng có nghe được hay không, tung ra sát chiêu cuối cùng.
Chờ Ngu Bắc Châu ngẩng đầu lên, khóe môi đã nhiễm một màu đỏ tươi diễm lệ, mắt phượng hẹp dài nheo lại như hưởng thụ, giống như vừa mới hưởng thức một món cao lương mỹ vị.
"Hít hà —"
Y dường như không cảm thấy đau, yết hầu lăn lộn, mỉm cười lau đi vết máu dư thừa.
Giống như việc này có thể giải toả cơn khát đang dâng lên từ tận đáy lòng.
"Máu của sư huynh quả nhiên giống như ta nghĩ, cực kỳ thơm ngon."
......
Tông Lạc trầm mặt, cùng với Nguyên Gia tay cầm đèn lồ ng xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía Đại vu từ.
Hắn mặt áo trắng quét đất, hai mắt buộc lụa trắng, làm cho dải băng trên trán và cổ của hắn càng nổi bật, thêm vào sương mù sáng sớm chưa tan, trông như một vị tiên nhân cưỡi mây mà đến.
"Điện hạ, ngài sao thế?"
Hoàng thượng trong cơn thịnh nộ đập nát một chén trà.
Lúc Ngự y châm cứu, ông vẫn nhớ đến Tam điện hạ, dặn dò Nguyên Gia đưa qua thuốc trị thương tốt nhất.
"Vết thương nhỏ thôi."
Bạch y Hoàng tử sờ lên vết thương bị y cắn mạnh trên cổ mình, đột nhiên hỏi: "Nguyên Gia, hôm nay là ngày mấy?"
"Bẩm Điện hạ, hôm nay Thanh Tự, vừa vặn mùng tám tháng chạp."
Mùng tám tháng chạp, chỉ cách ngày trăng tròn mười lăm không quá một tuần.
Tâm tình Tông Lạc lập tức dịu xuống.
Còn bảy ngày nữa.
Hắn nhất định sẽ cho Ngu Bắc Châu một sự kinh hỉ khó quên cả đời..