Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 37: Chương 37





Lý do Tông Lạc không mưu phản rất đơn giản.
Hắn không thể làm chuyện không tiếp nhận thánh chỉ, trở về biên quan ngủ đông, sau khi tình hình ổn định lại dẫn quân đi đánh.
Một là hắn tự đặt ra quy tắc cho mình, cầm lấy binh khí là vì hoàn thành đại nghiệp thống nhất đại hoang lần đầu tiên trong lịch sử, cho dù hắn không chuyên khoa xã hội, nhưng hắn vẫn biết chuyện này có ý nghĩa lịch sử như thế nào.

Nếu chỉ chiến đấu để giành lấy ngai vàng, đó hoàn toàn là h@m muốn ích kỷ của bản thân, vi phạm quy tắc.
Hai là Ngu Bắc Châu quả thật đã nói đúng, trong tận đáy lòng, Tông Lạc không muốn cùng Uyên Đế đi đến cục diện khó coi như vậy, dẫn quân bao vây Hoàng thành, sau đó xông tới bên giường bệnh của phụ hoàng để hỏi cho rõ.
Hắn không muốn, cũng không dám.
Nếu dám, lúc bị Uyên Đế đột nhiên phái tới biên cảnh, Tông Lạc hẳn đã nắm chặt thánh chỉ, trực tiếp xông vào Chương cung, chứ không phải chịu đựng quỳ gối chịu đau một ngày một đêm, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, không để cho ai đỡ, chỉ run rẩy bước ra khỏi cung mà không ngoảnh đầu lại.
Hắn đúng là thân mang phản cốt*, cũng kiêu ngạo hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn không ngờ, ngay cả khát vọng của hắn đối với tình thân, y cũng nhìn ra được.
Tông Lạc nhất thời thẹn quá hóa giận, đưa tay dùng sức kéo Ngu Bắc Châu ngã vào dược trì.
Âm thanh bên ngoài và tiếng đập nước cùng nhau vang lên.
Nguyên Gia gõ cửa: "Điện hạ, Thái Vu các hạ đến rồi."
Ngu Bắc Châu vừa rồi vì khiêu khích thành công mà đắc ý, không để ý đâm đầu ngã xuống hồ nước, vừa định nổi lên, lại bị Tông Lạc dưới tình thế cấp bách đạp trở về.
Thái Vu tới quá trùng hợp, sương phòng lại không có cửa sổ, bằng không Ngu Bắc Châu cũng sẽ không đi vào bằng cửa chính.

Không biết tên khốn này dùng thủ đoạn gì qua mặt được Nguyên Gia, lúc tiến vào khiến Nguyên Gia không hề hay biết, ngay cả thông báo cũng không, cho nên bây giờ bắt y bò khỏi dược trì lăn ra ngoài cũng không hợp lý.
Tông Lạc cảm thấy sốt ruột.
Chỉ cần Ngu Bắc Châu có ý muốn nổi lên, giây tiếp theo nghênh đón y chính là một cước.
Ngu Bắc Châu liên tục bị đạp xuống nước: "...?"
Cho dù y thường ngày ngang tàng nổi loạn cũng không tránh khỏi trầm mặc thật lâu.
– Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?
Tông Lạc hạ giọng: "Bảo ngươi cút ngươi không cút, bây giờ Thái Vu tới rồi đó.

Ngu Bắc Châu, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu như hỏng việc, coi chừng ta bóp ch3t ngươi."

Nghe vậy, Ngu Bắc Châu híp mắt, đột nhiên khóe miệng cong lên, thật sự không nhúc nhích.
Bồn tắm tuy sâu, nhưng xây trong sương phòng, nên cũng không lớn mấy.
Mặc dù nước thuốc màu xanh đậm, lờ mờ không nhìn rõ, nhưng người nào đó thích mặc màu đỏ, tuy rằng có áo giáp ngực, vạt áo vẫn vờn trong nước phối thành hai sắc đỏ xanh, vô cùng nổi bật.
Tông Lạc tuy không nhìn thấy, nhưng cũng có thể hình dung cảnh tượng.
Vì thế hắn một bên lên tiếng uy hiếp, một bên kéo áo choàng lông trắng của đối phương trải ra trên mặt nước trước mặt mình, dáng vẻ giấu đầu hở đuôi.
Dù sao có nội lực hộ thể, dưới nước mấy chục phút chắc không thành vấn đề.
Đương nhiên, nếu như Ngu Bắc Châu cứ như vậy chết đuối, Tông Lạc còn phải vỗ tay hoan hô, vui mừng vì thế gian đã mất đi một tai hoạ lớn.
Làm xong hết thảy, bạch y Hoàng tử hắng giọng: "Mời vào."
Cánh cửa cọt kẹt.
Tiếng bước chân tiến vào rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không đáng kể, giống như một chiếc lông vũ rơi trên sàn gỗ ẩm ướt.
Ước chừng sau vài giây, cánh cửa đóng lại.
"Tam điện hạ, thần phụng chỉ đến đây, mời ngài giơ tay phải lên."
Tông Lạc nghe thấy một giọng nói khàn khàn trung tính bất phân nam nữ.
Giọng nói này không chỉ vô cùng già nua, mà còn đặc biệt khó nghe, giống như có người dùng móng tay cào vào giấy nhám, phát ra tiếng xé rách.
"Làm phiền Thái Vu các hạ."
Tông Lạc lên tiếng, lập tức làm theo, nâng cánh tay ướt sũng lên khỏi mặt nước.
Giây tiếp theo, hắn cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo đột nhiên xé gió mà đến, quấn quanh cổ tay hắn như một con rắn, sau đó siết chặt.
Trong chỗ tối tăm, dường như tấu lên Vu nhạc.
Những quả cầu thuốc làm bằng bạc bay lên rồi rơi xuống trong không trung, phát ra tiếng vang kỳ ảo.
Huyền Ti bắt mạch!
Tông Lạc đã sớm nghe qua y thuật thần kỳ này, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến.
Từ xưa vu cùng y không tách rời nhau, vu không chỉ hiểu được quỷ thần, mà còn có thể hành y tế thế.
Đại vu sư đương thời hành tẩu ở đại hoang đều là vu y lợi hại.

Mấy trăm năm trôi qua, y thuật dần dần tách ra, dẫn đến hình thành hai môn riêng biệt.


"Xin Điện hạ thả lỏng."
Thái Vu nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó, những sợi tơ lạnh trên cổ tay Tông Lạc giống như sống lại, từ cuối truyền đến âm thanh rung động như mạch đập.
Cách hồ tắm thuốc tối om, Ngu Bắc Châu buồn chán từ trong làn nước nhìn ra ngoài.
Thái Vu quấn chặt mình trong áo bào đen rộng thùng thình, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ bằng đồng gớm ghiếc đáng sợ, chỉ chừa hai lỗ mắt, nhìn vào bên trong có thể thấy hốc mắt sâu hoắm cùng con ngươi đã ngả sang màu trắng nhạt.
Lúc Ngu Bắc Châu nhìn qua, cặp mắt cực kỳ kinh hãi kia chậm rãi chuyển động thăm dò, không chút cảm xúc liếc y một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục chẩn trị.
– Nhàm chán, chỉ biết giả thần giả quỷ.
Ngu Bắc Châu đời trước không ít lần tiếp xúc với Thái Vu, lần cuối cùng thực hiện tiên pháp quay ngược thời gian là do Thái Vu sắp xếp.
Hắn không tin mệnh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thái Vu quả thực có thể tính toán số mệnh.
Nhưng mà muốn có được cái gì, thì phải trả giá cái đó, đặc biệt là loại tồn tại bí ẩn như vu phu thông thiên địa hiểu thần quỷ.

Thái Vu của Đại Uyên cần phải dự báo thời tiết, thiên tai hàng năm, nặng hơn thì trực tiếp ra tay lập quẻ trên Đại điển vu tế để tính toán vận mệnh quốc gia.
Vọng tưởng lấy thân thể con người liên hệ với tiên nhân, thăm dò thiên đạo luân chuyển, tất nhiên phải trả một cái giá tương xứng.

So ra, tuổi thọ đã xem như trừng phạt nhẹ nhất.
Ngu Bắc Châu cười khẽ một tiếng, vừa hé miệng, liền chậm rãi phun ra bong bóng.
Cảm nhận được tiếng động phát ra từ dưới nước, Tông Lạc không ngước mắt, trực tiếp tát y một cái.
"......"
Sư huynh tốt của y thật đúng là hoàn toàn không biết, kỳ thật Thái vu trước khi tiến vào đã biết trong phòng có hai người.
Tuy nhiên, cũng nhờ điểm dị thường này, mà Ngu Bắc Châu đã phát hiện ra một số chi tiết mà trước đây y không chú ý.

Hồng y tướng quân linh hoạt nghiêng đầu né tay Tông Lạc, lông mi đen dài chớp nhẹ.
Cách nước thuốc mơ hồ, Ngu Bắc Châu càn rỡ đánh giá thân thể kiện mỹ dưới nước.
Cho dù giả chết chạy trốn một năm, Tông Lạc cũng chưa từng lơ là rèn luyện, mỗi ngày đều kiên trì dậy sớm luyện kiếm.

Sau khi toàn thân nhiễm nước nóng, chiếc áo mỏng manh chưa cởi kia trở nên trong suốt, dán chặt vào người, phác họa ra thể hình cơ bắp tuyệt mỹ...! Còn có những vết sẹo chằng chịt nối tiếp nhau, đẹp không sao tả xiết.
Ngu Bắc Châu thể chất đặc thù, lực khôi phục hơn người, ít khi để lại sẹo, trên tay ngay cả vết chai do luyện kiếm quanh năm cũng không có.

Vết sẹo duy nhất là trên miệng hổ, do Tông Lạc năm đó ở Quỷ Cốc chém bị thương.
Tông Lạc thì khác.
Rõ ràng đều là những vết sẹo dữ tợn xấu xí, ở trên thân thể cao lớn nhợt nhạt của bạch y Hoàng tử, lại đẹp như vẽ tranh.
Giống như lúc này, Ngu Bắc Châu nhìn thấy, lại bắt đầu vui vẻ thổi bong bóng.
Y biết rõ từng vết sẹo trên người Tông Lạc, vết nào do trận chiến nào để lại...!vết nào do y, hết thảy đều thuộc như lòng bàn tay.
Đời trước thi thể Tông Lạc đặt trong tẩm cung của y, đã sớm bị y sờ s0ạng nhiều lần.

Có những vết sẹo, ngay cả bản thân Tông Lạc có khi còn không nhớ, nhưng Ngu Bắc Châu lại nhớ rất rõ.
Quả nhiên, vẫn là sư huynh còn sống thú vị hơn, chết đi thật vô nghĩa.
Đời này nhất định phải vui vẻ.
Tông Lạc đang chờ Thái Vu bắt mạch đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Hắn có thể cảm nhận một ánh mắt cực kỳ xâm lược đang nhìn mình dưới nước, không cần nghĩ cũng biết, tên Ngu Bắc Châu lại đang giở trò xấu xa.
Thế nhưng hiện giờ sương phòng yên tĩnh, Thái Vu hai mắt khép hờ, đầu ngón tay ấn sợi tơ, giống như đang ngủ.
Tông Lạc không muốn để cho người ta phát hiện dưới nước có người, nhưng ánh mắt của ai kia lại quá càn rỡ, vì thế hắn mất kiên nhẫn, quỳ xuống chống đỡ.
Nhưng một giây sau, mắt cá chân của hắn đã bị một bàn tay nóng bỏng nắm chặt.
Nhiệt độ này còn nóng hơn nước hồ vu dược, giống như một con dã thú cắn người, ngoạm chặt đầu đuôi, khiến người ta phải dồn toàn bộ sức lực vào cổ chân bị nắm.
Đột nhiên bị tóm lấy, Tông Lạc thiếu chút nữa bật dậy theo phản xạ.
Người tập võ luôn có thói quen không để người khác chạm vào.
"Bùm bụp —"
Tiếng nước đột ngột vang lên.
"Xin lỗi, chân ta hơi tê."
Tông Lạc lúng túng thay đổi tư thế, đồng thời đá mạnh vào Ngu Bắc Châu dưới nước.
Thế nhưng người kia hiện giờ như cá gặp nước, ph óng đãng cao ngạo.

Bình thường Tông Lạc đánh nhau với Ngu Bắc Châu còn không phân cao thấp, huống chi lúc này đang ở dưới nước, hắn chỉ hoạt động được hai chân, cực kỳ bị động.
Tình huống có thể làm cho sư huynh luống cuống như vậy cũng không nhiều lắm.
Ngu Bắc Châu cong mắt, đầu ngón tay thong thả tiến lên.

Ngón tay nóng rực của y tuỳ tiện trèo lên bắp chân đẹp đẽ.
Xa hơn nữa là cặp đùi thẳng tắp như bạch ngọc, vòng eo hữu lực, bờ vai và xương quai xanh tinh xảo, thậm chí...!Sau khi vạt áo mở ra, loáng thoáng hai điểm hồng nhạt.
Bởi vì không biết tiếp theo sẽ chạm đến nơi nào, cả người Tông Lạc căng thẳng.
Có thể là trái tim, mạch đập, hay một tử huyệt nào đó?
Bởi vì khẩn trương, làn da của hắn có thêm một chút huyết sắc, từ cần cổ thon dài lan lên, ở trong sóng nước chập chờn tản ra diễm sắc, khiến cổ họng người ta tự dưng phát khát.
Phản ứng nhạy cảm như vậy khiến người dưới nước rất vừa lòng.
Ngu Bắc Châu từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, yêu thích vuốt v e từng vết sẹo dữ tợn.
Lần này, tiếng cười của y không hề che giấu, cách nước thuốc cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Xoạt......"
Cùng lúc đó, cùng với tiếng chuông vu linh leng keng vang lên, sợi tơ buộc trên tay Tông Lạc cuối cùng cũng được rút về.
Thái Vu thản nhiên nói: "Điện hạ hai mắt vẫn chưa tổn hại hoàn toàn, chỉ là kinh mạch ứ máu, chỉ cần mỗi ngày thường xuyên xoa bóp, bổ sung thêm dược liệu quý để phát huy dược lực hoá giải, là có thể hồi phục."
Tông Lạc c ắn môi dưới, khống chế bản thân không để ý bàn tay làm loạn dưới nước, miễn cưỡng nói: "...!Đa tạ các hạ."
"Cần phải thường xuyên tắm thuốc." Thái Vu thu sợi tơ xong, hiếm khi dừng một chút rồi mới nói tiếp:" Mỗi người ngâm một hồ thuốc, thông thường sẽ cho hiệu quả tốt nhất, nếu như nhiều hơn, dược lực sẽ bị phân tán.
Ngữ khí của lão uyển chuyển: "Trong hồ thuốc này có vài loại thuốc một năm chỉ nở hoa kết trái một lần, lãng phí thì thật đáng tiếc.

Lần sau......! Điện hạ tốt nhất nên ngâm một mình thì tốt hơn."
Tông Lạc: "......"
Hay thiệt chứ, thì ra Thái Vu đã sớm phát hiện ra Ngu Bắc Châu!
Hắn nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nhưng dường như Thái Vu cũng không có ý định tìm hiểu chuyện riêng tư của Hoàng tử, sau khi nói xong làm như không có chuyện gì rời đi.
Đợi đến khi tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa gỗ sương phòng lần nữa đóng lại, lòng bàn tay tràn đầy chân khí của bạch y Hoàng tử lập tức vỗ lên mặt nước dược trì.
Trong tích tắc, nước thuốc từ mép lòng bàn tay hắn bắn lên thành một bức tường nước, xông thẳng lên xà nhà.
"Ngu, Bắc, Châu!"
Tông Lạc gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cút ra đây cho ta!"
Trong màn nước thuốc, nụ cười của Ngu Bắc Châu càng thêm nồng đậm.
Mái tóc đen của y ướt sũng, ngọn tóc nhỏ giọt, vải vóc đỏ tươi càng thêm diễm lệ, giáp ngực trắng bạc bóng loáng, giống như yêu ma quỷ quái từ dưới nước trồi lên.
Tướng quân trẻ tuổi cúi người xuống, ngậm một sợi tóc dài buông xoã của Tông Lạc, đôi mắt phượng nhướng lên trêu tức.
"Ta nói...!thế quái nào hôm nay sư huynh lại có tâm tình tốt nói chuyện với ta lâu như vậy."
Ngu Bắc Châu kéo dài giọng nói, thái độ cực kỳ không có ý tốt: "Thì ra......!mắt của sư huynh hiện giờ, thật sự không nhìn thấy.".