Editor: Gấu Gầy
Tông Lạc lẩm bẩm một mình.
Trước mặt các sinh viên, hắn tất nhiên là một người thầy nghiêm khắc, lạnh lùng và uy nghiêm.
Nhưng thầy cũng là con người, thầy cũng có thời gian giải trí của riêng mình.
Và thậm chí còn có một số bí mật không muốn ai biết.
"Điên cuồng tàn khốc, mỹ cường thảm thật đáng ghét, nhưng cũng rất hấp dẫn."
Giáo sư trẻ tuổi mặc đồ ngủ cầm điện thoại, nằm trong căn phòng trống rỗng, thì thầm tự nói: "Tóc đen áo đỏ, thật sự quá kinh diễm, Tiểu Ngu còn là một mỹ nhân công điên cuồng, càng đẹp tàn sát, sao trong phần bình luận lại không có ai vẽ fanart nhỉ?"
"Thôi kệ đi, đọc trước đã!"
Giáo sư ngây ngô lúc này vẫn chỉ là một thanh niên ở trong môi trường học thuật.
Không hiểu thế sự, không hiểu giao tiếp giữa người với người, chưa từng học qua mưu lược Quỷ Cốc, cũng không nhiễm máu tanh vì bình thiên hạ sau này, càng không có sự kiên định sáng suốt và ý chí sắt đá khi sống trong thời thế hỗn loạn.
Ngu Bắc Châu quen biết Tông Lạc không phải một sớm một chiều, ban đầu cũng có sự mơ hồ non nớt.
Họ đều trưởng thành trong máu và lửa, trải qua quá trình học tập và suy nghĩ dài lâu, mới tìm ra con đường của riêng mình.
Nhưng sư huynh như vậy y cũng rất thích.
Nam nhân áo đỏ lười biếng dựa vào vai Tông Lạc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, đôi mắt phượng dài hẹp của y trở nên sắc bén hơn theo từng trang truyện mà Tông Lạc trượt qua.
Giáo sư chẳng hay biết gì, lại còn nghiêm túc bình luận: "Mới chương một đã thấy được sự điên cuồng của Tiểu Ngu rồi, tác giả lợi hại ghê.
Chỉ có điều Tam hoàng tử quá đáng thương, trông có vẻ muốn làm bạn với Tiểu Ngu mà, sao lại trở thành bia đỡ đạn."
"Nhưng nghĩ lại, Tiểu Ngu ngay cả Ngu gia cũng diệt không cần lý do, giết Tam hoàng tử cũng rất bình thường.
Ừm ừm, điên cuồng kiểu này đúng ngầu luôn."
Khi Tông Lạc đọc xong ba chương đầu của , cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới.
Hắn ngáp một cái thật to, đặt điện thoại lên đầu giường, rồi "cạch" một tiếng tắt đèn bàn.
Căn hộ độc thân lại chìm trong tĩnh lặng.
Đèn tắt, mọi âm thanh đều biến mất, màn đêm lặng lẽ nuốt chửng căn phòng.
Giáo sư bận rộn cả ngày gần như ngủ ngay lập tức, hơi thở đều đặn kéo dài, khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh.
Nam nhân áo đỏ dường như bừng tỉnh, cử động các đầu ngón tay.
Y nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Tông Lạc, ngón tay xuyên qua như trong suốt.
Tông Lạc càng ngủ say bao nhiêu, tâm trạng của Ngu Bắc Châu càng trào dâng mãnh liệt bấy nhiêu.
Y từng suy nghĩ rất lâu, người này rốt cuộc từ đâu đến.
Không ai có thể thay thế thân phận của người khác một cách âm thầm, giống như thay một linh hồn trong vỏ.
Do thời đại hạn chế tầm nhìn, y đã khó lòng nhận ra điều đó, chỉ có thể đoán rằng chắc là tiên nhân hạ phàm lịch kiếp.
Nhưng không ngờ, Tông Lạc lại đến từ một thế giới khác.
Thậm chí trong thế giới này, Ngu Bắc Châu chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách.
Khó trách Tông Lạc ngay từ đầu đã chán ghét y một cách kỳ lạ, khó trách hắn đóng cửa không gặp y, trực tiếp chạy đến Quỷ Cốc, khó trách thái độ của hắn ở Quỷ Cốc lại tệ như vậy.
Bởi vì trong quyển , chương đầu tiên nam chính đã gi3t chết Tam hoàng tử, chương thứ hai tiêu diệt Ngu gia, chương thứ ba chạy đến Đại Uyên.
Từ đầu đến cuối, không hề nói Ngu gia linh miêu tráo Thái tử, cũng không đưa ra một lý do.
Ngu Bắc Châu có chút muốn cười cho thứ vận mệnh hoang đường này, nhưng y lại cười không nổi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ của các tòa nhà chọc trời vẫn đang nhấp nháy không phân biệt ngày đêm.
Bàn tay vòng qua eo giáo sư trẻ tuổi âm thầm siết lại.
Ngày hôm sau,Tông Lạc dậy sớm.
Hắn mơ mơ màng màng rời giường, giống như bình thường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo thoải mái, đi giày thể thao, xách ba lô ra cửa.
Bất cứ ai nhìn thấy, đều nói hắn giống sinh viên hơn là giáo sư đại học.
Ngu Bắc Châu im lặng theo sau hắn.
Từ cửa căn hộ đến quán ăn sáng.
Tông Lạc vừa bước vào, chủ quán liền nhanh chóng chuẩn bị cho hắn một túi bánh bao: "Giáo sư, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tông Lạc mỉm cười, đặt tiền lẻ lên bàn, cầm cốc sữa đậu nành, xoay người bước ra ngoài.
Hôm nay không phải là ngày làm việc, mà là ngày nghỉ cuối tuần.
Sáng sớm, trên đường không có nhiều người, hơn nữa bây giờ chỉ mới sáu giờ.
Tông Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, định đi đến phòng thí nghiệm chỉ huy sinh viên chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm, rồi ăn sáng ở đó.
Hắn lấy điện thoại ra gọi điện, đi về phía ngã tư.
Đèn xanh nhấp nháy.
Giáo sư trẻ tuổi mặc quần áo giản dị bước lên vạch kẻ đường.
Trên đường rất yên tĩnh, không có xe cộ chạy qua.
Hắn nhấn nút tai nghe Bluetooth, vội vàng đi qua phần đường dành cho người đi bộ.
Ở ngay chỗ rẽ cuối tầm nhìn, một chiếc xe thể thao màu đỏ phóng nhanh tới.
Tài xế đã say rượu, đầu óc hơi choáng váng.
Khi nhìn thấy có người phía trước, gã vội vàng đạp phanh, nhưng do không đủ tỉnh táo, gã đã đạp nhầm chân ga, một cú chạm đáy.
Điện thoại vừa mới được kết nối, phát ra tiếng "Tít—— tít ——".
Tông Lạc nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao chạy quá tốc độ, lao thẳng về phía mình.
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt.
"——"
Ngu Bắc Châu đang thất thần theo sau, đồng tử co rút: "Sư huynh ——"
Y bất chấp tất cả lao về phía trước, muốn dùng khinh công để cứu lấy đối phương, nhưng cơ thể y trong tích tắc khi chạm vào Tông Lạc lại biến thành trong suốt, xuyên qua người đi bộ trên vạch kẻ đường, không kịp tránh đi.
Trong khoảnh khắc đó, Tông Lạc cũng mở to hai mắt.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp và mờ ảo xuất hiện trước mặt mình.
Khuôn mặt xa lạ lộ rõ vẻ kinh hoàng và luống cuống.
Hắn không biết người đã liều mạng muốn cứu hắn là ai, cũng không quen biết y.
Trong suốt hai mươi mấy năm hắn sống, chưa từng thấy ai có dung nhan được tạo hóa ưu ái như vậy.
Tuy nhiên họ vẫn lướt qua nhau.
Góc áo đỏ thẫm lóe lên trước mắt hắn, cuối cùng lắng đọng thành một màu đỏ vô tri.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Tông Lạc đã khắc sâu khuôn mặt này vào trong linh hồn.
Đến khi xuyên sách, Tông Lạc cho rằng hắn đã xuyên qua sau khi buông điện thoại xuống đi ngủ.
Nhưng thực ra không phải.
Hắn chỉ quên thôi.
Quên rằng mình đã gặp tai nạn xe hơi, quên mất nỗi đau bị cán qua, cũng quên đi trong khoảnh khắc cuối cùng, có một thanh niên áo đỏ ở trên không trung bỗng nhiên xuất hiện, lao về phía hắn.
Hắn đã phong ấn những ký ức đó vào nơi sâu nhất trong linh hồn mình.
Đợi đến khi gặp lại người kia, lực hấp dẫn từ nơi sâu nhất đã khiến hắn không thể nào cưỡng lại, bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
Họ đã từng gặp nhau, ở ranh giới sinh tử, chỉ gặp mặt một lần.
Một ánh nhìn vạn năm.
"Rầm ——"
Bánh xe va chạm với vật nặng, phát ra âm thanh khó chịu.
Vạch kẻ đường đen trắng bị nhuộm thành màu máu.
Bánh bao hấp vừa mới mua rơi hết xuống, vung vãi trên mặt đường, vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
Bánh bao nằm trong vũng máu, giống như được rưới lên một lớp sốt cà chua chói mắt.
Trong nháy mắt, ngã tư yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
Tiếng la hét thất thanh của người qua đường, tiếng còi xe cứu thương, người lái xe gây tai nạn loạng choạng quỳ xuống.
Nghe thấy âm thanh, chủ quán ăn sáng vội vàng chạy ra, chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Đó là giáo sư của trường đại học A bên cạnh! Mới hai mươi mấy tuổi, còn trẻ như vậy, lẽ ra tương lai tươi sáng biết bao nhiêu!!"
Các phóng viên nghe tin chạy đến hiện trường, đứng bên lề đường, hướng vào micro đen, mặt đầy thương xót: "Thế nhưng, vì say rượu lái xe, đã gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Cấp cứu không thành công, tử vong tại chỗ."
Trong tiếng huyên náo, Ngu Bắc Châu bàng hoàng đứng yên tại chỗ.
Y cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình không nắm được gì, mắt đỏ như máu trên vạch kẻ đường.
Đây chưa phải là kết thúc.
Sau một khoảng lặng, khung cảnh giống như đoạn băng tua lại, quay trở lại trước khi tất cả bắt đầu.
Giáo sư trẻ tuổi đứng bên vạch kẻ đường, bấm số điện thoại.
Chiếc xe thể thao vẫn lao về phía hắn.
Ngu Bắc Châu vẫn nhào ra ngoài.
Một vũng máu.
Hình ảnh lại một lần nữa tua lại và tái diễn.
Không biết đã tua lại bao nhiêu lần, Ngu Bắc Châu cũng không biết đã lao ra bao nhiêu lần.
—— Mặc dù y biết, tất cả những gì trước mắt chỉ là vòng lặp lại do Thiên Đạo thao túng, nhưng y vẫn ngoan cố lao ra ngoài.
Kết cục luôn giống nhau.
Không biết trải qua bao nhiêu lần, cuối cùng y mới đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Ngươi cho ta xem cái này, chỉ để thưởng thức bộ dạng chật vật của ta sao?"
Ngay từ khi nhảy xuống Tru Tiên Đài, Ngu Bắc Châu đã biết, thế giới này không phải là thế giới mà y quen thuộc.
Giọng nói thần bí kia cũng xác nhận suy đoán của y.
Nhưng mà sư huynh của y lại chết, thật sự chết ở trước mặt y, hàng vạn lần.
Bối cảnh huyên náo đột nhiên bị tắt tiếng.
Khung cảnh bốn phía ngưng đọng, giống như đánh đổ một đ ĩa gia vị, bất động trong nháy mắt.
Thiên Đạo cuối cùng cũng lên tiếng.
[ Thứ biến số này, vốn dĩ không phải là người của thế giới này, chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ.
]
Ý niệm tối cao vang lên tiếng vọng: [ Nếu không có thứ biến số này, ngươi sẽ tuân theo số mệnh, phong vương xưng đế đăng tiên đài, tương lai lấy thân hợp đạo, thọ ngang trời đất, muôn đời bất diệt.
]
[ Đây mới là những gì ngươi nên có, quỹ đạo và vận mệnh đúng đắn.
]
Nói đến đây, ý niệm của Thiên Đạo vốn nên không có bất kỳ cảm xúc nào cũng trở nên khó chịu.
Bởi vì chính biến số này, đã khiến đứa con khí vận được chỉ định của nó trở thành bộ dạng quỷ quái.
Cưỡng ép quay ngược thời gian vẫn chưa đủ, bây giờ còn sắp chết.
Dù sao, phải mất hàng triệu năm mới xuất hiện một người như vậy, một người quý giá được trời đất trân trọng.
Đặt vào thế giới của Tông Lạc, được gọi là "nhân vật chính".
Thiên Đạo tất nhiên không dễ dàng từ bỏ, vì vậy đã ngưng đọng thời gian trước khi Ngu Bắc Châu chết, cưỡng ép kéo y đến một không gian khác.
Một dòng thời gian khác không có biến số tồn tại.
Thiên Đạo là một sản phẩm độc lập với thời gian và không gian.
Nó có thể đưa Ngu Bắc Châu trở về trước khi mọi chuyện xảy ra, nhưng không cho y quyền can thiệp vào mọi thứ, chỉ có thể âm thầm quan sát.
[ Tất cả những gì ngươi thấy đều là thật.
]
[ Biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ, chỉ cần ngươi bằng lòng ở lại đây, ngươi vẫn có thể là tiên tôn đứng trên vạn người, tương lai cùng ta hợp đạo, hóa thân thành Thiên Đạo cũng không hẳn là không thể, vinh hoa phú quý, tất cả đều có.
]
" "
" "
"Vậy hắn thì sao?"
Ý niệm của Thiên Đạo lãnh khốc vô tình: [ Như ngươi đã thấy, hắn đã chết.
]
"Ngươi có thể cứu hắn không?"
Ngu Bắc Châu hỏi, nhưng giọng nói lạnh lùng lại chìm vào im lặng, không trả lời.
Vì vậy y chắc chắn: "Ngươi có thể."
Ngu Bắc Châu siết chặt bàn tay, im lặng nhìn thế giới xám trắng tĩnh lặng xung quanh, nhìn sư huynh của mình nằm bất động trên đường, máu chảy đầm đìa, không còn sinh khí.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, y mới lộ ra nụ cười sắc nhọn nhạo báng như xưa, âm thanh khàn đục: "Ngươi có thể cứu hắn, cứu hắn đi, rồi ta sẽ cùng ngươi đi làm cái chức Tiên Tôn nhàm chán đó, đi con đường ta nên đi."
"Ngươi có thể làm cho ta không nhớ đến hắn, làm cho ta quên hắn, tùy ý ngươi, muốn làm gì cũng được."
"Chỉ cần ngươi có thể cứu sống hắn, tất cả những gì ngươi nói, ta đều đồng ý."
Thiên Đạo không có quyền lực can thiệp vào thế giới khác.
Để hồi sinh người đã chết này, chỉ có một cách.
Đem linh hồn của hắn đặt vào thế giới do Thiên Đạo cai quản.
Sau một lúc lâu, âm thanh mờ mịt sâu kín vang lên, bên trong rõ ràng có sự nghi ngại.
[ Ta đã đưa ngươi từ vô số dòng thời gian trở lại khoảnh khắc này, nhưng tất cả đều sẽ đưa ra quyết định này.
]
Thiên Đạo cai quản vô số thế giới song song.
Trong thế giới song song, có vô số Ngu Bắc Châu.
Ban đầu, đó chỉ là một biến số nhỏ bé không đáng kể.
Tông Lạc đầu tiên vô tình xuyên thư, rơi vào thế giới trong sách.
Những biến đổi bắt đầu từ Ngu Bắc Châu này, hội tụ thành hiệu ứng cánh bướm.
Kể từ đó, mỗi một Tông Lạc đều được Thiên Đạo ra tay bảo vệ.
Trong những thế giới song song khác nhau, chỉ cần có một Ngu Bắc Châu đồng ý đi theo vận mệnh ban đầu, thì Thiên Đạo mới có thể thành công bù đắp.
Thế nhưng, không có một Ngu Bắc Châu nào lựa chọn cuộc sống thuận lợi cho mình.
Tất cả đều đồng lòng lựa chọn quay ngược thời gian, lựa chọn chết trên chiến trường, ở trước vạch kẻ đi đường, nói ra cùng một câu nói.
"Cứu hắn, ta có thể từ bỏ tất cả."
[ Ngươi đi đi.
] Thiên Đạo bình tĩnh nói.
Có thể vì lòng thương xót nhất thời, hoặc có thể là nó cảm thấy, trong vô số thế giới song song nhất định sẽ có một Ngu Bắc Châu tiếp theo đồng ý, nên nó mới buông tha cho Ngu Bắc Châu vết thương chồng chất này.
[ Ngươi cứ coi như, đây là một giấc mơ.
]
Có thể sẽ có một Ngu Bắc Châu tiếp theo, hoặc có thể không bao giờ có.
Trong căn phòng tối tăm, nam nhân áo đỏ bị thương nặng đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy.
Y thở hổn hển, chưa hết kinh hoàng.
Con ưng xấu xí canh giữ gần giường, cánh bị mũi tên đâm đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nghe thấy tiếng động, nó liền ngẩng đầu lên, mổ vào đầu ngón tay cứng đờ của chủ.
"Không sao."
Ngu Bắc Châu cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, thấp giọng nói.
Y sờ vào băng vải quấn vòng quanh ngực, trong lúc nhận ra mình không chết, vỗ nhẹ vào cái đầu tròn vo của con sửu ưng để trấn an nó.
"Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, giờ thì ổn rồi, ác mộng đã qua, ta cũng đã tỉnh."
—------.