Hạ Dương cảm thấy từ khi quen Vũ Quân Thành, số lần cậu khóc nhiều hơn, nước mắt vì anh mà rơi nhiều hơn trước kia biết bao. Mặc kệ bản thân yếu đuối, rốt cuộc vẫn không kìm được mà lần này lại khóc đến lợi hại. Lần đầu Hạ Dương có tình cảm với một người nhiều năm như thế, vậy mà đến cuối lại trở thành chuyện tình bi thương. Người ta nói mối tình đầu giống như một vết khắc vào trái tim, để dù đau đớn hay hạnh phúc đều không thể quên đi được.
Lần này đối với Vũ Quân Thành là một sự đả kích không hề nhẹ. Anh không thể giải thích được rõ ràng cái cảm giác mặn đắng này, cổ họng nghẹn lại, hít thở cũng không thông. Nhiều năm trước khi chia tay Lục Nhiên, khi biết Lục Nhiên phản bội anh mà theo người khác, tình cảm bị lợi dụng, Vũ Quân Thành đương nhiên đau khổ rất nhiều. Nhưng lần này với Hạ Dương, khi không biết nên dùng từ nào để hình dung mối quan hệ này của cả hai mà phải bất lực để Hạ Dương rời đi, trong lòng anh hết thảy đều là sự thất vọng. Vũ Quân Thành biết bản thân đối với Hạ Dương có sự yêu thích đặc biệt, ban đầu xuất phát từ sự thích thú vì Hạ Dương khác biệt với tất cả những người anh đã từng gặp và tiếp xúc, sau đó nảy sinh tình cảm với cậu, nhưng vẫn trầm mặc như vậy...
Trịnh Vương thấy Vũ Quân Thành đi ra thì nhanh chóng che ô đi đến. Không thấy Hạ Dương đi ra, cánh cửa thì đóng lại, Trịnh Vương phần nào đã hiểu được.
-Chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?
-Đặt vé máy bay về nước...
Vũ Quân Thành nói rồi bước đi, Trịnh Vương giật mình rồi vội vàng đi theo.
Trước kia khi Vũ Quân Thành và Lục Nhiên chia tay, Vũ Quân Thành đã uống say một đêm, khi đó là thời điểm Vũ Quân Việt về nước, cho nên Trịnh Vương phải theo sát Vũ Quân Thành. Thời gian sau đó Vũ Quân Thành thay đổi trở thành ngày càng trầm mặc hơn, cũng không có tiếp xúc quá nhiều hay thân thiết nhiều với ai, ngoại trừ được giao nâng đỡ Bạch Nhất Thiên. Kỳ thực trong thời gian Bạch Nhất Thiên bên cạnh Vũ Quân Thành, hai người cũng không quá thân mật, Trịnh Vương biết rõ hơn ai hết. Có lần y đánh bạo hỏi Vũ Quân Thành tại sao lại luôn hết lần này đến lần khác cự tuyệt Bạch Nhất Thiên, Vũ Quân Thành chỉ trả lời rằng không hợp gu của anh.
Lần này Vũ Quân Thành rời đi, Trịnh Vương không thấy anh biểu hiện quá nhiều ra bên ngoài, nhưng đi theo anh nhiều năm, y vẫn hiểu được ánh mắt của Vũ Quân Thành. Ánh mắt ấy là khổ sở có, tiếc nuối có và giận dữ cũng có, Trịnh Vương biết Hạ Dương có sự ảnh hưởng không nhỏ trong cuộc sống của Vũ Quân Thành, lần chia tay này là ngoài ý muốn của anh, Vũ Quân Thành giống như bị giáng xuống một lực thật mạnh vào trái tim.
Suốt cả chặng bay từ Pháp về nước C, Vũ Quân Thành ngoại trừ trả lời có lệ với Trịnh Vương và tiếp viên thì anh không hề nói thêm nữa. Trịnh Vương thỉnh thoảng để ý nhiều lần ánh mắt anh dại đi hướng ánh nhìn qua cửa sổ máy bay, có lúc lại mở điện thoại nhìn chằm chằm vào đó rồi lại chẳng làm gì cả.
-Chủ tịch, ngài nghỉ ngơi một chút đi, đường còn dài...
Vũ Quân Thành gật đầu không nói gì. Cả người cứng ngắc đem điện thoại cất đi. Vốn dĩ từ nãy điện thoại cũng chẳng bật màn hình mà vẫn đem ra nhìn như vậy, Trịnh Vương nhìn có chút đồng cảm.
Trở về đến thành phố B, Vũ Quân Thành nói Trịnh Vương đưa mình về nhà, Trịnh Vương thở hắt ra, may mắn không có cố chấp như trước, rốt cuộc cũng chịu nghỉ ngơi rồi. Nhìn Vũ Quân Thành như vậy, Trịnh Vương không khỏi phiền muộn, nếu để ông chủ và phu nhân nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Quân Thành, nhất là phu nhân, không biết bà sẽ đau lòng bao nhiêu. Bởi vì luôn luôn thấy một Vũ Quân Thành nghiêm túc, bình tĩnh và điềm đạm, hiện tại đã lộ ra mấy phần mệt mỏi, ánh mắt lại có chút mơ hồ, người bình thường nhất định sẽ bị dọa một phen.
Trịnh Vương theo sau Vũ Quân Thành bước vào nhà, anh đi thẳng lên tầng trên, Trịnh Vương bối rối, y còn chưa kịp nói gì. Trịnh Vương đi ra sau nhà thì thấy bác quản gia đang tỉa mấy cây cảnh, vội vàng gọi lại vào trong phòng.
-Cậu ấy về rồi?
-Vâng, chủ tịch có vẻ mệt mỏi, bác pha trà và nấu món gì cho chủ tịch ăn nhé. Tôi còn có việc nên phải quay lại công ty.
-Vậy...được rồi, cậu đi đi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút rồi tôi sẽ mang đồ lên phòng.
Bác quản gia vội vàng rửa tay rồi đi vào phòng bếp, Trịnh Vương yên tâm rời đi.
Vũ Quân Thành mở cửa phòng, anh có chút giật mình. Căn phòng chỉ còn duy nhất đồ đạc của anh, quần áo, đồ dùng mà Hạ Dương trước kia mang tới đây đã được cậu mang đi. Ngày anh đi Mỹ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, căn phòng vẫn còn hương thơm dìu dịu trên người Hạ Dương, cho đến hôm nay anh trở về, mọi thứ liên quan đến cậu đã chẳng còn xuất hiện nữa. Vũ Quân Thành quyết định đi tắm. Lúc bác quản gia gõ cửa phòng thì không thấy anh trả lời, có phần lo lắng cho nên mới đi vào, Vũ Quân Thành lát sau thì tắm xong
-Vất vả cho bác rồi. Bác cứ để đó, lát cháu sẽ dùng.-Vũ Quân Thành cười cười lau khô mái tóc của mình
Bác quản gia cúi đầu định xoay người đi ra thì anh gọi lại
-Bác...hôm cậu ấy đến đây lấy đồ đạc...
Bác quản gia ngẩn người một lúc rồi trả lời
-Hôm đó ta có gọi cho chủ tịch nhưng không thấy cậu nghe máy, cậu Hạ nói cũng không gọi được cho cậu. Cậu Hạ nói lấy một số đồ đạc rồi đi...
-Hôm đó điện thoại của cháu bị hỏng, hơn nữa đều không nhớ số của ai cả...-Vũ Quân Thành thở dài nói.-Cậu ấy có nói gì không?
Bác quản gia lắc đầu, Vũ Quân Thành cũng không nói gì thêm nữa. Đi ra đến ngoài cửa phòng, bác quản gia mới đứng lại như chợt nhớ ra điều gì rồi nói
-Cậu Hạ mặc quần áo rất dày, va ly cũng đem theo 2 cái, lúc ta ghé vào xem...cậu ấy vừa dọn đồ vừa khóc...
Vũ Quân Thành sững sờ, anh biết Hạ Dương sẽ như vậy, nhưng bây giờ nghe từ người khác nói, cảm giác chua xót lại dấy lên trong ngực.
-Cảm ơn bác...cậu ấy sau này, cũng không rõ là sẽ trở lại hay không...
Cánh cửa khép lại, Vũ Quân Thành ngồi xuống giường. Anh chợt nhớ ra Hạ Dương có để một con gấu nhỏ mà fan tặng hôm lễ trao giải cuối năm, anh vội vàng mở tủ cạnh giường xem. Hạ Dương lúc dọn đồ có lẽ đã quên con gấu này, anh thở dài cầm nó trong tay thật chặt. Vũ Quân Thành nhận ra cuốn sách nằm ở ngăn tủ cuối cùng đã là một thời gian dài anh không mở ra. Tấm ảnh Lục Nhiên vẫn kẹp ở đó, Vũ Quân Thành nhìn một lát rồi cầm nó đi đến phía ban công. Anh bật lửa lên, tấm ảnh nhanh chóng cháy rụi, giống như trong lòng anh, hoàn toàn nguội lạnh, bởi lẽ trong tâm trí hỗn loạn lúc này, chỉ duy nhất có nụ cười của Hạ Dương là tồn tại...
Vũ Quân Thành mệt mỏi nhắm mắt nằm xuống giường. Anh nhanh chóng ngủ thật say. Đến nửa đêm tuyết rơi bên ngoài kèm theo mưa nhỏ, cánh cửa sổ phòng quên đóng hiện tại đập mấy lần làm anh tỉnh giấc.
-Hạ Dương...mưa rồi à? Hạ...
Vũ Quân Thành nhận ra bản thân là đang theo thói quen cũ, vội vàng bật đèn lên, căn phòng mang theo sự lạnh lẽo cũng làm anh thanh tỉnh hoàn toàn. Vũ Quân Thành luôn quên đóng cửa sổ trước khi đi ngủ, trước kia, thỉnh thoảng Hạ Dương sẽ nhớ mà đóng, nếu không thì sẽ như đêm nay, mưa đến bất ngờ và trước đó sẽ là quên đóng. Vũ Quân Thành nhíu mày bước xuống giường rồi đóng cửa sổ lại. Trong cơn mơ, anh vẫn nghĩ có Hạ Dương nằm bên cạnh, thói quen luôn khiến con người ta khổ sở mà chống đỡ, dù là muốn quên hay không, cũng đều nhẹ nhàng mà hành hạ trái tim từng chút một...
Hai ngày sau, Khải Uy Vũ thông báo Hạ Dương tạm dừng hoạt động một thời gian vì vấn đề cá nhân, công ty sẽ đóng băng hoạt động của Hạ Dương cho đến khi cậu trở về, Khải Uy Vũ vẫn là công ty quản lý của Hạ Dương. Quyết định này của Vũ Quân Thành ban đầu bị một vài người trong hội đồng công ty phản đối, nhưng anh hoàn toàn không nghe một lời giải thích nào từ phía bên phản đối, vẫn lãnh đạm nói bên truyền thông để thông báo đến mọi người. Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, là thông báo chính thức từ Khải Uy Vũ, gây ra sự tranh cãi không nhỏ. Nhiều người cho rằng scandal kia chỉ là tạo dựng để Hạ Dương có cớ tạm dừng hoạt động để làm gì đó thì nhiều người sau đó lại đoán ngược đoán xuôi. Nhiều người lại nói rằng Hạ Dương đang trốn tránh scandal cố gắng không ra mặt nhưng lại bị phản đối, nói rằng Khải Uy Vũ thừa khả năng giải quyết mấy vấn đề như này. Trên mạng và nhất là trên trang cá nhân của Hạ Dương, bình luận đến mấy vạn, tranh cãi không ngừng
"Hoàng tử nhỏ của tôi, tại sao lại vô cớ biến mất chứ:(("
"Cầu Hạ Dương xuất hiện, cầu giải thích từ Hạ Dương"
"Khóc 3 ngày..."
"Có khi nào anh ấy bị bệnh không *icon khóc*"
"Lầu trên ăn nói độc miệng..."
....
Vũ Quân Thành cả buổi chiều ngồi xem trang cá nhân của Hạ Dương, ban đầu anh còn kiên nhẫn đọc hết bình luận của mọi người, sau đó thì lục lại từ những tấm ảnh đầu tiên mà Hạ Dương đăng. Vũ Quân Thành thở dài, bản thân anh đang làm theo cảm tính, lần này cũng là lần đầu tiên cố chấp làm một chuyện mà từ đầu đến cuối không có gì chắc chắn. Những quy tắc của anh từ khi gặp Hạ Dương, triệt để từng chút một bị phá bỏ.
Hạ Dương ở Lourmarin cũng đang bất ngờ khi đọc tin này trên mạng. Cậu cứ nghĩ lần này coi như là chấm dứt với Khải Uy Vũ, không nghĩ rằng Vũ Quân Thành lại đưa quyết định như vậy, tức là nếu Hạ Dương không nói trực tiếp chấm dứt hợp đồng thì cậu vẫn là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của Khải Uy Vũ. Hạ Dương cảm thấy chua xót, lại tủi thân thêm một chút. Hạ Dương không hiểu tại sao Vũ Quân Thành vẫn chưa gạt cậu ra, vẫn còn cố tình để cậu ở lại, cậu không biết anh nghĩ gì mà quyết định làm vậy. cũng không biết mục đích thực sự của anh là gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến tấm ảnh của Lục Nhiên mà Vũ Quân Thành vẫn còn giữ lại, Hạ Dương lại cười khổ lắc đầu... Hạ Dương chưa muốn từ bỏ chuyện tình cảm này, Hạ Dương rối rắm, cậu như lạc đi trong những suy nghĩ luẩn quẩn của mình mà không có cách nào thoát ra, vừa muốn tiếp tục yêu anh, lại vừa cảm thấy nếu bản thân chỉ là sự thay thế, thì còn gì đau khổ hơn...