Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 6




Mở to đôi mắt nó ngạc nhiên, nó đang ở đâu thế này? Sương mù bao phủ tứ phía làm nó thể nhận biết chính xác vị trí của mình. Cố gắng đưa tay quờ quạng , nó bước đi trong vô thức. May quá, sương mù tan ra rồi. Nó lại ngạc nhiên, cái quái gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng nó đang trong lớp học mà sao bây giờ lại đứng trên bờ biển thế này. Và hình như, nơi đây sắp tổ chức một đám cưới thì phải… Rất đông người, nó tò mò chạy đến xem. Cô dâu mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang tươi cười khoác nay chú rể bước đi trên thảm đỏ, mọi người vui mừng ai ai cũng vỗ tay chúc mừng, cô dâu quay mặt qua, cô ấy thật xinh đẹp và hạnh phúc nhưng cô dâu đó…chẳng phải là nó sao? Đúng, chính là nó, và chú rể…Không nhìn thấy mặt chú rể, nhưng sao thấy quen quá, nó tò mò chạy đến phía tổ chức đám cưới, bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc…

-Minh Hà…Minh Hà…-Quái, sao lại nghe thấy tiếng ông thầy dạy lí ở đây.

-Minh Hà…

-Khò..z…z…z….,chú rể…chú rể…

-TRƯƠNG MINH HÀ…

-Hả…dạ…dạ, có chuyện gì vậy? Động đất à, sóng thần?-Nó bật dậy như một chiếc lò xo. Tiếng cười vang lên như sấm, ngay cả ông thầy nổi tiếng khó tính cũng phì cười. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì may thay hồn đã trở về, thì ra là mơ, nó đỏ mặt cúi xuống.

-Trương Minh Hà…

-Vâng ạ.

-Xin chúc mừng em….

-Thầy sẽ tha tội cho em ạ?-Mắt nó sáng như sao.

-Đã được lên sổ đầu bài ngồi. Tôi chưa nói hết mà.-Ông thầy nói rồi bước lên bục giảng tiếp tục sự nghiệp nói nói và nói.

Hôm nay là cái ngày gì vậy trời, hết đi học trễ rồi lại ngủ gục trong lớp học, đen hết chỗ nói. Bây giờ thì hay rồi, bị ghi vào sổ đầu bài chỉ có nước dọn vệ sinh lớp 1 tuần. Nói đến nó mới nhớ, là ai, ai đã cả gan dám chỉnh đồng hồ của nó. Ông anh yêu quý chứ ai. Là ai, ai đã bắt nó thức đến 1h sáng để chơi game với. Vẫn chính là ổng chứ ai. Mắt nó đỏ rực, cả người bốc lửa ngùn ngụt. Thù này không trả nhất định nó không phải tên là Trương Minh Hà.

-Minh Hà, chú ý vào bài cho tôi.-Lại là lão già khó ưa, đành vậy chuyện báo thù sẽ tạm gác lại tập trung vào mẫy bài học cái đã.

Giờ ra về…

-Alo, anh hai đến đón em, xe hư rồi.-Nói một câu ngắn gọn, nó cúp máy cái rụp không để đầu dây bên kia ú ớ.

-Này, mày làm cái gì thế?-Mỹ Hân chạy lại hỏi.

-Xe tao hư rồi, bảo ông Tuấn đến đón.

-Ổng về rồi hả?

-Ừm, mới về hôm qua.

-Thảo nào sáng nay mày đi học trễ.

-Tại ổng chứ ai.

-Tao thông cảm cho mày, à mà cái Minh Uyên đâu rồi.

-Mày quan tâm đến nó từ khi nào thế?

-Từ khi mày với nó là bạn thân.

-Hả, sao mày biết?

-Nó nói. Tao nói thật cho mày biết, tao với nó quen nhau lâu rồi.

-Quen khi nào?

-Mày nhớ cái con nhóc nghịch ngợm tao kết thân trong mấy bữa tiệc không?

-Nhớ…chả lẽ.

-Ừm, nó chứ ai.

Nó chỉ biết há hốc mồm, đường đường là một thiên kim tiểu thư thế mà lại…xé cái váy dài chấm gót thành chiếc váy ngắn để…dễ hoạt động.

-Khỏi ngạc nhiên, tao với nó hợp nhau thế là thân lúc nào không biết.

-Phải công nhận nó trên mức tưởng tượng của tao.

Nhớ lại cảnh hồi sáng lúc cô chỉ cần một động tác nhỏ là dễ dàng leo qua bức tường kia thì nó không nghi ngờ những điều Mỹ Hân nói.

-Thế giờ mày về với ông Tuấn à?

-Đâu dễ thế, tao phải trả thù.

-Vui thế.-Mỹ Hân nói rồi rút ra chiếc điện thoại.-Bác à, hôm nay không phải đưa xe lên đón con, con đi xe đạp về.

-Mày gọi cho bác quản gia à?

-Ừ, tao cũng muốn chọc ổng, trả thù hồi nhỏ hay bị ổng ăn hiếp.

-Nhưng, lấy xe đâu mà đi?

-Ừ nhỉ.

Đang mắc suy nghĩ thì Huy ‘móm’ đi đến cùng với một anh chàng đẹp trai.

-Giờ không về đi, còn ở đây làm gì?

-Làm gì kệ tôi, đi thôi Hân Hân…Hân…-Gọi mãi không thấy con bạn thân trả lời quay qua…nó đứng hình luôn…

-Chào hai bạn, mình là Phong, bạn thân của Nhật Huy.-Phong mỉm cười giới thiệu…ôi, nụ cười sát gái. Thân hình chuẩn cộng với khuôn mặt cuồn hút như ngôi sao kpop, Phong chính là một tay sát gái chính hiệu.

-Ờ, chào bạn mình tên là Minh Hà. Còn đây là Mỹ Hân, bạn thân mình. Hân Hân.

-À, ờ chào bạn mình tên là Mỹ Hân, rất vui được làm quen.-Mỹ Hân nổi tiếng là mê trai nên vừa nhìn thấy Phong cô lại dán mắt vào. Khi đôi mắt Phong bắt gặp đôi mắt của Hân Hân, Phong cũng không thể rời đi. “Cô ấy, thật dễ thương” đó là suy nghĩ của Phong lúc này, đôi mội đỏ mọng với nước da trắng nõn cộng với khuôn mặt kiều diễm, Hân Hân cũng chính là đại mĩ nhân của 10B1.

-E hèm, còn định nhìn nhau đến bao giờ đây?-Nhật Huy lên tiếng cắt ngang khiến hai người ngại ngùng quay đi, khuôn mặt biến thành quả gấc chín.-Mà hai bà định đi đâu thế?

-Đi chơi.

-Hay quá, tôi cũng chưa muốn về nhà, mình đi thôi Huy.

-À, ừ, vậy cũng được chỉ sợ họ không muốn cho đi.

-Không sao, không sao. Phải không Hà.-Mỹ Hân tươi cười rồi nói nhỏ với nó.-Cho họ đi với, tao không có xe. Nhìn cô bạn rồi nhìn tên móm. Cô ngán ngẩm gật đầu. Hai tên con trai chưa kịp vui mừng thì có tiếng hét lên…

-TRỜI ƠI, ĐỀN ĐI.

Là Minh Uyên???