Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 20




-Nhanh lên!!!

-Biết rồi, không phải nhắc…

-Sao chậm chạp thế…

-Như vậy rồi còn nói gì nữa…

Trong căn bếp của một căn nhà nọ, tiếng cãi cọ của hai anh em vang lên liên tục…

-Chính mày hứa, rửa chén cho tao bởi tao làm phụ huynh kí bản kiểm điểm cho mày rồi còn gì?-Tuấn vừa nhàn nhã chơi game vừa cãi lộn với con em gái cứng đầu.

-Thì em có nói gì đâu…Rửa chén mà anh hai cứ giục như vậy rửa sao sạch được!!!-Nó thì hì hà hì hục vật lộn với đống chén đĩa mà đáng ra đó là phần của Tuấn.

-Tao là lo cho mày nên mới nói, không rửa cho nhanh ba mẹ về lại hỏi tao tại sao không rửa chén…và tao sẽ lại nói với ba mẹ bây giờ…

-Hừ hừ…đừng có mà tinh tướng, nói thử xem vì sao nào???

-À à, đừng có thách anh mày nhé!!! Mày bị dính vào cái tin đồn nhảm đó, rồi buồn rầu gì gì đấy, sau đó ra chơi đi đến bãi cỏ sau sân vận động rồi đánh một giấc, thế là trốn một buổi học, kết quả được ân sá viết bản kiểm điểm về bắt tao kí, không phải sao…………

-Ơ…ơ…

-Hử, mày sao thế???

~ RẦM ~ Đang thắc mắc thì một tiếng động mạnh mẽ và dứt khoát vang lên, mồ hôi nhỏ từng giọt, Tuấn từ từ quay đầu lại…

-Hì hì…Con…chào ba mẹ ạ!!!-Nhận ra ngay hai gương mặt khả ái đứng trước mặt mình, anh như muốn khóc thét.

-À, sao mẹ thấy hai anh em đang bàn chuyện gì quan trọng lắm mà, tiếp tục đi. Chúng ta cũng tham gia luôn cho vui nhỉ?-Mẹ nó cười cười mà nói, anh em nó lạnh cả sống lưng…

-À không, ba mẹ về từ hồi nào thế ạ???

-Về từ hồi…anh Tuấn nói chị Hà trốn tiết…-Ba nó nhấn mạnh từng chữ mà nói

Cả hai không hẹn cùng quay mặt sang nhau mà mếu…

Thật là xui xẻo quá đi…Không hiểu cái tên thanh mai trúc mã nào đó nó không nhớ nổi từ trên trời rơi xuống, thế là bây giờ nó và ông anh hai đáng ghét đang phải chịu phạt…

-Tại mày đấy, không lo mà rửa chén thế là giờ tao phải chịu trận đây này…-Tuấn vừa mếu vừa nói.

-Chứ không phải tại anh, không nói ra thì đâu đến nỗi. Mà không nghe ba nói gì à, tội bao che em gái phạt gấp đôi…

-Hừ hừ, mày nhớ đấy con…từ nay về sau đừng hòng tao giả làm phụ huynh kí tên cho mày nữa…

-Cho cũng không thèm.

-HAI CÁI ĐỨA KIA, MUỐN TĂNG CẤP ĐỘ PHẠT HẢ???-Hai anh em đang cãi nhau thì từ trong nhà, tiếng nói sấm rền của ba tụi nó vang lên, cắt ngang cuộc cãi nhau đầy gây cấn.

-Không ạ!!!-Hai người cùng đồng thanh nói sau đó không hẹn mà cùng quay sang hai hướng trái ngược nhau (0__0)

Hôm sau, tại trường của nó…

* Hít vào…thở ra…hít vào…thở ra…* Sau khi làm đủ trò trước cổng trường, nó lấy lại tinh thần.

-Hà…Cố lên!!!-Nó nói rồi bước vào ngôi trường, cố gắng chạy thật nhanh để vào lớp mà về chỗ ngồi để không nghe phải những lời bàn tán độc địa. May quá, đến lớp rồi!!! Nó thở phào…Chưa kịp ngồi vào ghế, thì không hiểu đâu ra một đống người chạy đến trước mặt nó…

“Hử, định bắt nạt bằng vũ lực à? Thực ra võ thì ta đây là vô địch nhưng ta là người tốt, không muốn làm ai bị thương hết nên ta quyết định…chuồn là thượng sách” Sau khi suy nghĩ kế hoạch, nó bắt đầu lấy sức mà đánh bài chuồn, và…

-HÀ, CHO BỌN MÌNH XIN LỖI!!!-Đang định chạy đi thì cái đám người kia cúi đầu chín mươi độ trước mặt nó…Hờ hờ, trong cái đám người đó, nó nhận ra không ít khuôn mặt thân quen đã bắt nạt nó thường ngày, có cả Tú Quỳnh.

“ Chuyện gì nữa thế này? Cách bắt nạt mới à? Sao mà lạ thế nhỉ?” Nó đứng bất động mà suy nghĩ.

Thấy nó đứng im hồi lâu, cái bọn ‘xin tha lỗi’ đó tưởng nó không chịu tha thứ thì hoảng sợ nhớ lại cái khung cảnh ấy.

Tua lại thời gian về chiều ngày hôm qua…

Sau khi nhìn thấy cái tờ giấy A4 chết tiệt kia, Đức như bốc hỏa. Sau đó nghe tin từ thằng bạn thân chí cốt, đồng thời là anh trai của con nha đầu cướp lấy trái tim anh, anh không thể giữ được bình tĩnh. Cái gì mà dựa hơi đại gia, cái gì mà dụ dỗ,…anh thật hết chịu nổi rồi, vốn đinh cho nó nhớ lại những kí ức xưa kia mà bây giờ nhờ cái bọn rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi không có chuyện gì để làm thế là thành nhà bào viết mấy cái tin lá cải, làm nó bị vu oan, làm nó buồn rầu, làm nó bị phạt,…Trời ơi là trời!!!

Ngay lập tức, Đức gọi điện cho một tên đệ tử ruột trong trường tìm ra nơi sản xuất mấy cái tờ giấy giết người kia, sau khi nghe tiếng ‘dạ’ từ đầu dây bên kia, anh vội vã xuống khu lớp 10 tìm gặp ai đó, nhưng xui cho anh, lớp của nó chiều nay không có tiết, thế là đành lết xác về trong tiếng hét của tụi con gái…

-Alo…

-Vâng, em đây này anh.

-Chú tìm được chưa?

-Dạ, nhưng mà không chỉ có ở một nơi ạ, họ giống như hợp tác nhiều nhóm với nhau mà in ra vậy.

-Vậy cụ thể là những ai.

-Em gửi danh sách cho anh rồi ạ.

-Được rồi. Cảm ơn, chú vất cả rồi.

-Em chào anh…

Sau khi kết thúc cuộc gọi, nhìn cái danh sách dài dằng dặc, Đức tặc lưỡi “Hờ, không ngờ kẻ thù của em trong trường này lại nhiều tới vậy! Em đúng là luôn làm người ta lo lắng mà!”

Tập hợp tất cả anh em trong trường lại, chẳng mấy chốc tất cả những người có tên trong danh sách đều có mặt đầy đủ tại sân vận động. Tụi nó hoảng sợ nhìn anh không nói được câu nào. Đức nhìn qua một lượt rồi cất tiếng…

-Các người…chưa nghe tôi nói Minh Hà là người yêu tôi sao?

-Dạ…nghe rồi ạ?

-VẬY TẠI SAO VẪN LÀM NHƯ NÀY? CÁC NGƯỜI KHÔNG XEM TÔI RA GÌ PHẢI KHÔNG?-Anh bỗng hét lên làm tất cả những người có trong căn phòng đều giật mình sợ hãi.

-Tôi nói cho các người biết, nếu các người không đi xin lỗi Minh Hà thì tôi không dám chắc ngày mai…các người có mặt ở trong ngôi trường này đâu!!!-Để lại một câu đe dọa, anh bước đi. Những người còn lại sợ xám mặt, ngôi trường này khó lắm mới vào được, nhỡ như…

Trở về hiện tại…

-Hà, bà đừng giận tụi tui nữa, cho tụi tui xin lỗi đi mà. Tui cầu xin bà đó.

-Hả…à, không có gì đâu. Sao mọi người phải làm thế!!!

-Vậy Hà tha cho cọn này chứ.

-Ừm, không sao đâu.

Chỉ nghe có vậy, cả bọn chạy ra khỏi lớp. Nhìn cái đám troai troai kia, nó ngơ ngác “ Rốt cuộc, họ xin lỗi cái gì vậy?”