Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 18




Suốt buổi học đó, bàn của hắn và nó yên tĩnh hẳn. Không ai nói với ai câu nào. Tất nhiên rồi, ai cũng bận làm gì có thời gian nói chuyện. Nó thì bận nghĩ cách dập tắt cái tin đồn đáng chết này, hắn thì bận đau đầu với mớ ảnh của nó với Đức. Cả hai nằm gục xuống bàn theo hướng trái ngược mà thở dài.

Cuối giờ học, khi chuông vừa reo lên là nó phóng ra khỏi lớp, nó không muốn như này một tí nào, nó không muốn nhìn thấy hắn vào lúc này một tí nào, nó không muốn chìm trong cái không khí ngột ngạt đó một tí nào…Tìm một bãi cỏ ở phía sau sân vận động, nó ngồi xuống…lại nghĩ…nhưng những cái không muốn nhớ lại cứ ở trong đầu…

“ Bà không cần phải giải thích, tôi không quan tâm chuyện của bà.”

Haha…nó tự cười cho chính mình, ban đầu nó rất bối rối, sợ hắn biết chuyện sẽ như thế nào? Sợ hắn sẽ tức giận…Nhưng không, nhìn khuôn mặt thản nhiên không chút bận tâm của hắn, nó lại càng đau lòng hơn…Nó ngước mặt lên trời, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, nó thấy buồn ngủ…

Tại lớp học của nó…

-Lớp trưởng đâu rồi nhỉ? Các bạn có biết không?-Cô giáo vào lớp nhận ra sự vắng mặt của nó liền hỏi.

-Thưa cô, bạn ấy đi đâu từ hồi nãy ạ. Bạn ấy không xin phép, phải trừ điểm cô ạ.-Chưa kịp để ai nói gì Tú Quỳnh đã nhanh nhảu đứng dậy mà nói khiến cho Hân và Uyên tức xì khói.

-Cô biết rồi. Thôi, kiểm tra bài cũ…-Cô nói rồi mở quyển sổ Nam Tào của mình ra, đọc tên bạn học sinh xấu số. Khi cả lớp đang than ngắn thở dài thì ở ba góc khác nhau, có ba con người hồi hộp, lo lắng đến nỗi không thể ngồi yên học bài.

“Cái con quỷ này, chạy đi đâu rồi không biết?”-Hân Hân viết vào tờ giấy sau đó ném xuống chỗ Uyên.

“Tao không biết, nhưng lúc mới đến, sắc mặt nó khó coi lắm rồi. Mày có tin cái chuyện viết trong tờ giấy đó không?”-Uyên sau khi viết xong dòng chữ nguệch ngoạc cũng vò tờ giấy mà ném lại về phía Hân.

“Tất nhiên là không rồi, tao hiểu tính nó quá mà, nó chơi với tao còn không bao giờ mượn một đồng, huống gì…”

“Tao cũng thế, nhưng chỉ có tao với mày thì không đủ…”

“Bây giờ phải làm sao?”

“Mày ơi, tao lo quá, có khi nào nó nghĩ quẩn không?”

Khi đọc đến đó, khuôn mặt Hân tái đi…Nhìn Uyên cũng không khá mấy…Hai nàng bồn chồn, ngồi không yên. Không được rồi, nếu cứ như này tụi nó không chịu nổi. Hai người quay lại nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái và rồi… ~ vụt ~ Cả hai chạy như bay ra khỏi cửa lớp.

-Này, hai em đi đâu mà không xin phép cô thế hả?-Cô giáo gọi với tụi nó, nhưng đã muộn, bóng dáng tụi nó đã dần đi xa…

-Thưa cô, xin cô hãy trừ điểm thi đua của hai người đó đi ạ…-Tú Quỳnh lại đúng lên phát biểu, khuôn mặt nở nụ cười tự đắc.

-Được rồi, cô không thể tha thứ.

Và sau đó, buổi học lại tiếp diễn bình thường ngoại trừ trong lớp thiếu mất ba học sinh. Nhìn theo Uyên và Hân chạy đi, hắn ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy rất lạ, một cảm giác giống như là…dự cảm không lành.

-Hà, mày ở đâu?

-Ra đây cho tao ngay phù thủy.

-Mày chết ở đâu rồi hả con kia.

-Blap…blap…

Uyên và Hân cứ chạy như thế, vừa chạy vừa hét lên gọi tên nó…Vẫn không có tiếng trả lời, hai cô bồn chồn lắm rồi…

-Uyên, mày tìm bên dãy bên kia, tao chạy sang đây tìm.

-Okei.

Thế rồi, cả hai cô tách nhau ra…

-Cái tên móm này, không hiểu nói cái gì nữa, để con Hà chạy mất tăm rồi…-Uyên vừa chạy vừa lẩm bẩm rủa thầm ông anh họ trời đánh.

-Hà ơi, mày đâu rồi???...

Tại chỗ Hân Hân…Tìm mãi không thấy nó, cô sợ hãi rút chiếc điện thoại run rẩy bấm dòng chữ đến cho một số quen thuộc.

“Phong ơi, tôi sợ quá. Hà nó đi đâu rồi ấy. Bọn tôi tìm mãi không được.”

Ngồi trong lớp bỗng nhận được tiếng tin nhắn đặc biệt, Phong ngạc nhiên, sao tự nhiên Hân lại nhắn tin cho anh trong giờ học thế này. Đọc xong tin nhắn, cậu nhìn đồng hồ, sắp kết thúc tiết học rồi…

-Thưa cô, em xon cô cho em xuống phòng y tế ạ, em thấy không khỏe.

-Được rồi, em đi đi. Cẩn thận nhé!!!

-Vâng ạ.

Sau khi ra khỏi lớp, cậu phóng thẳng đến chỗ cô bạn…

-Hân Hân, tìm thấy Hà chưa?

-Phong, chưa tìm thấy, con bé này nhìn mạnh mẽ vậy chứ nó nhạy cảm lắm. Lỡ nó xảy ra chuyện gì…

-Không sao…không sao đâu. Chúng ta cùng đi tìm…

Trong khi ba người đang rối riết cô bạn thân thiết, thì tại một góc nào đó, hắn thu mình lại…

“Mình đang lo lắng ư? Hah, loại người như cô ta sao phải lo lắng chứ. Người như cô ta…đúng, người như cô ta thì không thể làm chuyện như này được…” Hắn bỗng thấy lo lắng…Hắn chạy, hắn chạy đi tìm nó. Tìm khắp ngõ ngách mà không thấy nó đâu, hắn cố nhớ lại chỗ nó hay đi đến…bãi cỏ phía sau sân vận động…hắn chạy đi, chạy nhanh hết mức có thể. Kia rồi, thân hình nhỏ bé quen thuộc kia rồi, nhưng hình như có cái gì đó là lạ…Sao nó lại nằm dài ra thế kia? Hắn như có lửa đốt trong lòng, chạy đến…

-Hà…Hà…-Vừa lay người nó hắn vừa gọi tên. Nó mở mắt.

-Ưm…mát quá…-Rồi lại nhắm mắt…Hắn được một phen hú hồn, hóa ra nó đang ngủ. Nhìn nó một lần nữa, hắn rút điện thoại ra nhắn tin cho con em họ.

“Nó đang ở bãi cỏ sau sân vận động” Sau đó liền bỏ đi.

Sau khi nhận được tin nhắn từ anh họ, Uyên nhắn lại cho Hân rồi cả ba cùng chạy đến chỗ nó. Nó ngủ ngon lành mà không biết được rằng, có ba à không bốn người cùng thở phào nhẹ nhõm.