-Cô ấy là…bạn gái anh ạ?-Quỳnh sợ hãi hỏi.
-Đúng vậy! Còn gì thắc mắc không?-Người con trai tên Đức kia kéo nó thoát khỏi cái nắm tay của cô bạn hung hãn sau đó nhìn về phía tụi Tú Quỳnh với ánh mắt đe dọa.
-Vâng, em biết rồi ạ. Từ nay em sẽ không làm thế nữa. Chào anh em đi.-Nói rồi tụi nó bỏ chạy một lượt, ai mà dám đụng đến Bảo Đức, nổi tiếng là hotboy trong ngôi trường này đồng thời cũng là một cậu ấm của 1 trong top 5 tập đoàn lớn trên thế giới.
Từ khi thoát khỏi vòng tay của cô gái kia, nó vẫn chưa kịp hoàn hồn,cái gì mà bạn gái? Nó có quen anh ta sao? Lại còn thái độ sợ sệt của bọn Tú Quỳnh với anh ta nữa, thật là quá.
-Hà…Minh Hà…-Đức lay lay nó.
-…………….-Không có động tĩnh.
-Hà…HÀ…
-Ha…hả…
-Em có sao không?-Người con trai tên Đức kia nhìn nó với ánh mắt trìu mến.
Nhìn vô ánh mắt đó, nó cảm thấy vừa quen lại vừa lạ, nó ngại ngùng lên tiêng hỏi…
-À…ừm…cho tôi hỏi,anh với tôi quen nhau sao?
-Hì…hì…em quên anh thật rồi. Không sao, khoảng thời gian quá lớn như thế, em không nhớ cũng đúng thôi. Vậy em có nhớ ai có cái tên Hoàng Bảo Đức không?
Nó ngẩn người… Dòng kí ức chạy xẹt qua…
>
Ai thế, đứa bé gái chắc chắn là nó rồi, còn đứa bé trai kháu khỉnh kia, không lẽ là người có tên là Hoàng Bảo Đức đó. Nhưng dòng kí ức trôi qua quá nhanh và ngắn ngủi khiến trong phút chốc nó vẫn không thể nhớ nổi người con trai có tên là Hoàng Bảo Đức kia.
-Xin lỗi anh, tôi không nhớ.-Nó cảm thấy có lỗi với anh chàng trước mặt, có lẽ anh ta và nó có một mối quan hệ đặc biệt
-Không sao, anh hiểu mà. Anh sẽ đợi đến khi nào em nhớ thì thôi.
-Nhưng mà cái…hồi nãy anh nói.
-Cái nào ý nhỉ.
-Thì cái mà …anh bảo tôi là bạn gái ý.
-À, là anh muốn cứu em khỏi tay các cô gái kia mà. Em đừng bận tâm.
-Được rồi,cảm ơn anh nhiều. Mà anh học lớp nào sao tôi lại không biết nhỉ.
-Anh là du học sinh mới chuyển đến thôi. Anh học lớp 11A1.
-11A1…Được rồi, tôi nhớ rồi, cảm ơn anh nhiều. Mà thôi, tôi phải vào lớp. Chào anh.-Nói rồi nó chạy đi, để lại người con trai với ánh mắt đượm buồn.
Hai người cứ thế nói chuyện mà không để ý đến bóng dáng một ai đó…
Trong khi đó tại căn-tin trường…
-Ôi,kia chẳng phải là anh Phong sao, hôm nay anh ấy xuống căn-tin thật hiếm quá.
-Anh ấy đi với ai thế nhỉ?
-Là đại tiểu thư của Hàn gia đây mà, hôm nay cô ấy không đi với cô bạn thân nữa.
-……………
Nghe những lời bàn tán xung quanh mình, Hân mặt đỏ tía tai, cô thực sự không nghĩ đến cảnh này, bình thường chỉ đi với Hà cô không bao giờ bị bàn tán thế này dù có một vài nam sinh đến bắt chuyện thế tại sao đi với cậu ấy lại khó khăn như thế này? Ngược hoàn toàn với Hân, Phong có vẻ không để ý chuyện này lắm vì cậu đã nghe những lời này quá nhiều rồi. Cậu dẫn cô đến một cái bàn trống.
-Hân ơi, ngồi xuống đây nè.
-Ừm, mà sao mấy người kia cứ nhìn tui với ông hoài vậy, có chuyện gì sao?
-À, không có chuyện gì đâu, bà ăn gì? Tôi gọi.
-Ông gọi cho tôi một món súp là được rồi.
-Okei, bà chờ tí.-Phong nói rồi chạy vào phía căn-tin một lát sau, đi ra cùng với tô súp thơm ngát. Hân Hân nhìn tô súp mà thèm nhỏ nước miếng, nhìn thế Phong mỉm cười.
-Bàn ăn đi còn nóng.
Không đợi để Phong nói lần thứ hai, cô với lấy cái thìa múc một muỗng rồi đưa vào miệng tận hưởng cái mùi vị thơm thơm, ngọt ngọt, bùi bùi của tôm…Khoan đã, là tôm sao?
-Phong Phong ơi, đây là súp gì vậy?
-Súp tôm đấy, ngon không?
-Súp tôm ư?-Cô rụng rời, cảm thấy rồi, cơn đau bắt đầu kéo đến, lồng ngực cô khó chịu quá! Trên mặt nổi lên những vệt đỏ, hơi thở bắt đầu đứt quãng, khó…khó thở quá, mọi vật trước mắt cô mờ dần rồi từ từ đen hẳn, trước khi mất hết ý thức, cô còn nghe thấy người con trai tên Phong gọi mãi cái tên “ Hân Hân”
~ Tút…tút…~ Những tiếng ‘tút’ kéo dài là thứ đầu tiên cô cảm nhận được sau khi phục hồi lại ý thức. Trần nhà trắng, mùi thuốc khử trùng, đúng rồi, đây là bệnh viện, nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện? Cô bỗng thấy cánh tay trái như bị cái gì đó đè lên, đưa mắt xuống nhìn vật thể lạ kia,cô giật mình, chẳng phải là Phong sao? Cậu ta cũng ở đây à? Cảm thấy mình không thoải mái, cô cựa người không may đánh thức người con trai gục bên cạnh.
-Hân Hân, bà tỉnh rồi sao? Trời ơi, bà làm tôi lo quá.-Phong vui mừng kêu lên
-Tôi đang ở bệnh viện à? Sao tôi lại ở đây?-Cô yếu ớt hỏi.
-Bà…sau khi ăn xong món súp tôm thì ngất xỉu, đưa đến bệnh viện tôi mới biết bà dị ứng nặng với tôm, xin lỗi bà, là tại tôi không tốt.-Phong giọng áy náy nói với cô.
-Cũng không hoàn toàn là tại ông. Là do tôi không nói mà làm sao ông biết được, mà ông đừng nói chuyện này với ai nhé.
-Tại sao
-Tại vì nó liên quan đến tính mạng của tôi.