Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 1




Tí..tách…tí…tách….

Một giọt…hai giọt…ba giọt….Những hạt mưa rả rích rơi….Người đi đường tùy tiện chọn cho mình một mái hiên có thể trú tạm mà tránh mưa, con đường đang đông đúc bỗng nhiên vắng lặng một cách kì lạ, thỉnh thoảng nghe những tiếng động cơ vội vã trong làn mưa…

Bước ra khỏi cổng trường, nhìn làn mưa trắng rồi lại nhìn đến đống sách vở mới mượn ở thư viện, tôi ngán ngẩm…

-Không về đi, còn đứng đó làm gì?-Một giọng nam trầm ấm có phần tinh nhịch vang lên phía sau tôi

-Đứng đợi nam thần đến đón chứ sao…-Vừa nhác thấy cái body chuẩn cộng thêm khuôn mặt mĩ nam của ai đó tôi không giấu nổi giọng đùa cợt.

-Hazzi…Thật tội cho ai được bà gọi là nam thần đó!!!

-Ông không phải tội cho người ta…vì..vì… “vì đó là ông chứ ai”

-Vì sao??? Mà tôi biết rồi chắc đó lại là nhân vật chibi bà mới tạo ra chứ gì….ha…ha…ha….-Tiếng cười vang lên nắc nẻ làm tôi tức giận đỏ mặt…

-Ông…ông…

-Ông nghe, cháu có chuyện gì muốn nói…Mà thôi, không đùa nữa.-Vừa nhìn thấy tôi định rút cái gì đó từ trong ba lô ra hắn thôi cười.-Mà áo mưa đâu, về đi, giờ mà ở đây không biết khi nào mới hết mưa đâu.

-Tôi…tôi..

-Làm sao?

-Hôm qua….

Tua lại thời gian, chiều ngày hôm qua….

Tôi đang tung tăng trên con đường quen thuộc dẫn thẳng đến sân bỏng rổ thành phố cùng với chiếc xe địa hình quen thuộc….

Kiits…Bước chân tôi dừng lại, căn biệt thự trắng sang trọng hiện lên…Ngày nào cũng thế…Trên con đường đến sân bóng rổ thành phố, tôi đi qua một căn biệt thự màu trắng sang trọng, được bao bọc trong khuôn viên xinh đẹp, tôi luôn ngẩn người nhìn ngắm căn biệt thự với trí tưởng tượng bay cao…Hôm nay cũng thế, nhưng có một điều lạ, tại sao hôm nay tôi lại có cảm giác chẳng lành. Vừa dừng trước cổng căn biệt thự thì một vật to bự với hàm răng nhọn hoặt bỗng nhảy ra, đưa con mắt trừng trừng nhìn tôi…Và…

Gâu…gâu…

-Á, tha tao mà…Tao không phải ăn trộm đâu…-Sau khi ném hết tất cả đồ đạc có trong giỏ xe, chiếc áo mưa vẫn còn sót lại…Nhưng hình như dự báo thời tiết ngày mai mưa….

Gâu…gâu…Không còn sự lựa chọn chiếc áo mưa được tung ra bao trùm con chó bẹc-giê….Tôi chạy thoát…Tôi hận con chó đó…

Trở về hiện tại…

-Sáng nay, cứ nghĩ cái áo mưa trong giỏ xe thế là quên luôn….-Thao thao bất tuyệt một hồi mới sực nhớ đến tên thính giả, nhìn qua thì…cái gì thế này…

-Này, ông bị sao thế???-Tôi quan tâm hỏi thăm, vì nhìn thấy cái mặt mĩ nam kia có dấu hiệu lạ, má phình ra, mặt đỏ lên…Không nhịn được nữa…

-HA…HA….HA……Con bẹc-giê ấy thật phi thường.

Không chịu được nữa rồi, tôi thò tay vào cặp sách…

-Sâu róm thông minh, hãy trừng trị kẻ xấu!!!

-Á…á..a…..đồ ác độc…-Sau khi nhìn thấy cái con vật lông lá được tôi gói kĩ trong bao ni lông, chỉ nói được vài chữ nguyền rủa tôi, hắn chạy biến. Còn lại mỗi mình,tôi lại thở dài. Ngồi phịch xuống, bỗng chạm phải cái gì đó mềm mềm, đưa lên coi, thì ra là một cái áo mưa, có giấy nhắn “Dùng cái này mà về, không thì cảm lạnh tôi tốn tiền thăm, Huy”.Uầy, ấm áp thế. Yêu ông quá. Dắt chiếc xe đạp về, lòng tôi lại tràn ngập niềm vui.

Tôi là Minh Hà, tên hay phải không? Còn cái tên đáng ghét kia là Nhật Huy, cậu ấm của tập đoàn Huy Phương-tập đoàn lớn nhất cả nước cũng là một tập đoàn tầm cỡ thế giới về thời trang. Các bạn có thắc mắc mối quan hệ của bọn tôi không, không cần hỏi các bạn cũng thấy đấy,đúng là có tình cảm nhưng là tình cảm từ một phía, tôi yêu đơn phương.

Cạch, mở chiếc cửa tôi mệt mỏi vào phòng. Hôm nay mưa không tập bóng rổ được rồi, lại ngôi nhìn mưa mà chơi ‘phây’ thôi. Coi nào, 4 tin nhắn,5 thông báo, chán như con gián, thôi đành vậy…kiểm tra cái nào…

“Ê, phù thủy độc ác, bà về chưa?”-Nghe cái giọng hách dịch là biết của thằng có tên face là ‘Huy hóm hỉnh’ hóm có mà móm ý. Móm mà vẫn có người yêu say đắm, vẫn có người ngày nào cũng lên tường nhà mà thăm, vẫn có người đợi tin nhắn , đắng lòng người ấy lại là tôi. Tôi gặp hắn trong hoàn cảnh rất lạ, ặc, kể lại đúng là rất xấu hổ, hôm ấy tôi trốn đi chơi, ba mẹ thì cấm túc vì sắp đến kì thi, ba mẹ đúng là, học nhiều quá mới ngu đi ấy. Kế hoạch sắp sửa thành công thì đâu ra con chó bẹc-giê (Đời bị bẹc-giê ám) Khóc ròng tôi tính kế…Nếu từ đây nhảy qua cái cây đằng kia, rồi từ cái cây đằng kia chảy ra khỏi hàng rào là thoát, mình thật thông minh!!! +_+

Tuy nhiên người tính không bằng trời tính. Kế hoạch tưởng như hoàn hảo đó lại bị một tên đáng ghét phá hoại, vâng Nhật Huy…có lẽ kiếp trước tôi nợ hắn. Đang chuẩn bị nhảy qua hàng rào thì nghe tiếng hô : “Trộm…trộm…”Tôi hoảng hồn nhìn xuống, ba mẹ tôi chạy ra nhìn hiện trường thì hiểu ra ngay, cảm ơn cậu thanh niên điển trai xong, phụ vương và mẫu hậu hộ tống tôi lên phòng khóa trái cửa. Tôi hận..hận…hận cái tên đẹp trai đó. Không ngờ ông trời muốn se duyên cho tôi, hắn lại chính là thần đồng mà lớp tôi vinh hạnh chào đón. Vừa vô lớp hắn đã cướp ngay ngôi vị đầu bảng, hận hơn là hắn ngồi cùng bạn tôi, ai bảo cái tên mọt sách kia đọc sách nhiều quá bị cận nặng hơn thế là chuyển lên bàn đầu ngồi, hắn ngang nhiên thế chỗ cậu ta trong ánh mắt thất vọng của tụi con gái trong lớp cũng như ánh mắt rực lửa của tôi. Tôi ghét hắn…tiếp xúc một thời gian thì thấy bình thường…tiếp xúc một thời gian trở thành bạn thân…tiếp xúc thời gian nữa tôi yêu đơn phương, nhưng tôi biết mình không thể bày tỏ tình cảm của mình, hắn rất đẹp trai, tôi lại rất bình thường, hắn nhà rất giàu, còn tôi chỉ là con gái nhà bình thường,…vân vân và mây mây những điểm khác biệt giữa hắn và tôi, tôi không dám trèo cao….hazii…lại thở dài cho mình. Tôi off sau khi để lại lời nhắn “Cảm ơn cái áo mưa của ông” mà không biết rằng, người con trai sau khi nhận được tin nhắn vui sướng cười không ngậm miệng được, làm cho người làm trong nhà sợ hãi.

Ngày hôm sau…

-Này, bà làm sao thế???-Hân, con bạn thân chí cốt của tôi cũng là cô chiêu của tập đoàn Hàn thị nổi tiếng, hỏi.

-Chắc tôi nên từ bỏ bà ơi!!!-Tôi chán nản nằm dài lên bàn than thở.

-Sao lại thế? Hắn làm gì bà? Nói đi tôi xử lí cho.

-Không…hắn chả làm gì cả, đơn giản là tôi thấy chẳng thể trèo cao. Đau lòng quá!!!

-Thôi, không phải buồn, bà không thua kém ai hết, nên không có tự ti. Hiểu không?

-Ừm…

Reng…reng…reng…-tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ vào lớp đã đến. Nhật Huy trở về chỗ ngồi vẫn nói chuyện bình thường cho đến khi nhìn thấy người con gái cô giáo dẫn vào.

-Chào các em, đây là học sinh mới, em hãy giới hiệu về mình đi nào!!!

-Xin chào các bạn mình tên là Vũ Minh Uyên. Du học sinh mới về nước. Mong các bạn giúp đỡ. Và mình là người yêu của Nhật Huy.

~ Đoàng…đoàng ~ Câu cuối của cô bạn mới xinh đẹp khiến tôi nghe thấy tiếng sấm vang lên…người yêu?