Cô Thành Thiếu Niên

Chương 36: Chương 36:





Chuyển ngữ: Rong Biển
Biên tập: Anh
Ôn Uẩn Chi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt ửng hồng: "Có người kìa."
Cố Viêm Sinh đưa mắt nhìn theo cô, biểu cảm trở nên lạnh lẽo. Ngoài hành lang, đám học sinh cấp ba lập tức chột dạ, thu hồi lại ánh mắt, liếc sang nơi khác.
"Chúng ta đi thôi." Ôn Uẩn Chi rời khỏi vòng tay Cố Viêm Sinh, kéo tay anh đi.
Ánh mắt anh  nhìn vào nơi bàn tay hai người giao nhau, khóe môi cong lên. Hai người rời khỏi lớp học, rảo bước trên hành lang. Ôn Uẩn Chi khẽ cúi đầu, ngại ngùng nhìn đám học sinh. Khác với cô, Cố Viêm Sinh lại cực kỳ thản nhiên, trên đường đi còn không hề chớp mắt.
Hai người ra khỏi cổng trường, thấy  một tiệm bán trái cây cách đó không xa. Sau khi nhìn rõ người đang đứng bên trong, Ôn Uẩn Chi bỗng dừng chân lại.
"Sao vậy?" Cố Viêm Sinh cũng dừng lại, nhìn theo hướng đó mới thấy một người đeo tạp dề đỏ cúi đầu xếp trái cây, động tác nhanh gọn đang làm việc.
Anh thấy người này hơi quen, nhíu mày suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra. Lúc này, tiếng Ôn Uẩn Chi vang lên: "Cô ấy là... Liễu Văn Văn."
Anh có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau đã trở lại như thường, kéo tay cô dắt đi. Anh còn nhớ rõ cuộc ẩu đả năm đó trên sân thượng của cô và Liễu Văn Văn.
Ôn Uẩn Chi nhìn người phụ nữ mặt mày thô ráp, tóc buộc đuôi ngựa thấp đang đứng trong tiệm, khẽ thở dài một tiếng.
Cô không biết sau ba tháng ở trong tù Liễu Văn Văn đã phải trải qua những gì, nhưng hẳn là bây giờ cuộc sống của cô ấy cũng không được như ý muốn.
Trên đường trở về, vì vừa nhìn thấy Liễu Văn Văn nên Ôn Uẩn Chi bỗng nhiên nhớ tới Hoàng Di: "Khi đó em cảm thấy, ngoại trừ anh thì Hoàng Di chính là nữ sinh thông minh nhất. Ý em không phải là trí thông minh, mà là  cô ấy hoàn toàn tập trung vào học tập, không hề phân tâm."
Khi còn bé, làm việc tùy tiện là chuyện bình thường, đến lúc trưởng thành, bước ra đời rồi mới được dạy cho biết thế nào là hiện thực. Hoàng Di khi ấy đã hiểu rõ điều này, lại càng hiểu rõ ở một nơi lạc hậu như thế này, muốn thay đổi đời sống sinh hoạt, chỉ có duy nhất một con đường học tập, lòng không vướng bận mà kiên trì.
Cố Viêm Sinh từ chối cho ý kiến. Đây là một quy tắc đơn giản dễ hiểu, nhưng dù người lớn có tận tâm chỉ bảo đến đâu thì cũng chẳng có mấy đứa trẻ có thể hiểu được.
Cố Viêm Sinh làm việc trong bệnh viện ở Đông Kinh, anh đã nghỉ vài ngày nên hai người cũng không ở lại huyện Thanh Thành thêm nữa, họ rời đi ngay trưa hôm ấy. Trước khi đi, vợ chồng Trương Huệ đặc biệt đến gặp Cố Viêm Sinh, muốn trả lại số tiền anh từng gửi cho hai người.
Vì tình hình dịch bệnh phải rất lâu nữa mới chuyển biến tốt đẹp nên phòng dạy nhảy của Ôn Uẩn Chi vẫn chưa thể hoạt động lại. Cô bèn yêu cầu các em học sinh phải ở nhà lên mạng, cùng các bạn khác tập luyện múa ba lê.
Thời gian ở thủ đô và Paris khác nhau khiến cô bị mất ngủ, hiệu suất làm việc suy giảm. Sau mấy hôm ngày đêm điên đảo, Ôn Uẩn Chi đặt vé máy bay đến Paris.
Sau hai tuần, đối tượng hẹn hò cũ kiêm bạn tốt của cô, Lý Gia Hằng gọi điện thoại đến, nói rằng mẹ anh ta đã nhập viện rồi, nghe tin cô đang ở Paris liền hi vọng được gặp cô một lần.
Mẹ của Lý Gia Hằng và mẹ cô, Cố Uyển Nghi có quan hệ khá thân thiết, nghe tin bà ấy sinh bệnh phải nằm viện, cô bèn mang theo đồ bồi bổ và hoa đến thăm hỏi.
Lý Gia Hằng cũng đang ở trong bệnh viện. Bình thường anh ta bận trăm công ngàn việc, đến cái bóng bà Lý còn chẳng thấy được. Bây giờ nhìn thấy Ôn Uẩn Chi và con trai mình đều ở đây, tâm trạng bà hiển nhiên tốt hơn hẳn, cầm tay Ôn Uẩn Chi nói chuyện.
Lý Gia Hằng ngồi bên cạnh gọt táo, im lặng nghe hai người nói chuyện phiếm.
Bà nói chuyện không bao lâu đã thấy mệt, muốn nghỉ ngơi.

Thấy vậy Ôn Uẩn Chi bèn dặn dò vài câu, sau đó lập tức đứng dậy nói lời tạm biệt. Bà Lý bảo con trai mình chở cô về.
Cô nói không cần. Nhưng Lý Gia Hằng lại bảo anh cũng phải rời đi, hai người cũng coi như tiện đường. Nghe vậy, cô mới im lặng không từ chối nữa.
Ngồi trên xe, cô cúi đầu xem điện thoại, nói chuyện với Cố Viêm Sinh. Anh nhắn tin hỏi địa chỉ cụ thể của cô ở Paris.
Cô lập tức gửi địa chỉ qua, tiếp tục đánh chữ: "Không phải là anh muốn đến tìm em đấy chứ?"
Anh trả lời: "Tặng em chút quà."
Cô khẽ cười một tiếng: "Vậy em sẽ chờ."
Mấy ngày nay, anh luôn phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi nhắn tin với cô. Bây giờ anh lại nhắn  rằng quà sẽ đến rất nhanh, sau đó bèn kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.
Cô còn chưa hiểu "Quà sẽ đến rất nhanh" là có ý gì.
Ôn Uẩn Chi cầm di động không nói lời nào, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bỗng nhiên Lý Gia Hằng lên tiếng: "Chi Chi, thật ra thì chúng ta hoàn toàn có thể ở bên nhau."
Lúc ở bệnh viện nhìn thấy cô nói chuyện với mẹ anh như vậy, anh bỗng phát hiện cô cực kỳ thích hợp làm vợ anh. Thực ra anh đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng giờ phút này mới thực sự hiểu được.
Ôn Uẩn Chi hơi buồn cười: "Anh không đùa đấy chứ?" Nhà cô và nhà họ Lý có quan hệ hợp tác kinh doanh. Lúc công ty của cha mẹ cô xảy ra chuyện cũng được nhà họ Lý giúp đỡ. Vì vậy nên khi cha mẹ anh nói rằng hai đứa nhỏ hai nhà có thể thử tìm hiểu nhau xem sao, cô cũng không thể từ chối được.
Liên hôn thương nghiệp đã không còn xa lạ với mọi người. Mặc dù cha mẹ cô cũng không đến mức ép hôn nhưng trên thương trường chú trọng nhất là giao thiệp, làm việc gì cũng phải chú ý nể mặt nhau cả. Huống chi người ta còn có ơn với nhà cô.
Thấy cô tức giận, Lý Gia Hằng liền cười nói: "Tôi đùa cô đấy."
"Chuyện đùa này không vui gì cả." Ôn Uẩn Chi nói: "Đến phía trước thì dừng lại, tôi xuống xe."
"Cô còn hiểu rõ tôi hơn cả người thân tôi, mà tôi cũng vô cùng hiểu cô, hai chúng ta ở bên nhau rất thích hợp."
Giọng Ôn Uẩn Chi trở nên bình thản: "Chúng ta chỉ có thể là bạn bè."
Hai người họ đúng là rất hiểu rõ nhau, nhưng anh lại quá máu lạnh vô tình, luôn đặt lợi ích lên trên tất cả. Loại người như vậy, tất nhiên cô rất tán thưởng, nhưng chỉ về mặt năng lực, chứ sẽ không thể sinh ra lòng hâm mộ và tình yêu.
Đến một giao lộ, cô bảo anh dừng xe lại. Nghe vậy, anh bất đắc dĩ dừng xe lại ven đường, cô nhanh chóng mở cửa bước xuống.
Lý Gia Hằng nhìn qua cửa sổ xe thấy cô vẫy một chiếc taxi lại rồi bước lên.
Ôn Uẩn Chi trở về nhà trọ mình thuê ở Paris. Cô mở đèn phòng khách lên, đi vào phòng tắm tắm rửa. Mãi đến khi tắm xong cô mới phát hiện điện thoại của mình đã biến mất.
Chuông cửa vang lên, cô nhìn qua lỗ mắt mèo thấy người bên ngoài là Lý Gia Hằng. Cô vào phòng ngủ phủ thêm lên người thêm một cái áo khoác thật dài, rồi mới bước ra mở cửa: "Có chuyện gì?"

Lý Gia Hằng đứng bên ngoài, hai tay đút túi, âu phục tôn lên dáng người thẳng tắp của anh, anh tuấn mà thanh lịch.
Anh giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Điện thoại của cô rơi trên xe tôi rồi."
"Cảm ơn." Cô đưa tay qua định nhận lại chiếc điện thoại của mình.
Nhưng Lý Gia Hằng lại thu tay về: "Vì tới đưa điện thoại cho cô mà tôi đã bỏ qua chuyến bay đến Singapore rồi, cô phải cảm ơn tôi thế nào đây?"
Ôn Uẩn Chi biết rõ anh là người tâm cơ nên chặn người không cho vào nhà: "Anh muốn như thế nào?"
Lý Gia Hằng  hào hứng hỏi: "Dù gì thì chúng ta cũng đã quen biết nhau nhiều năm đến vậy, cô mời tôi vào nhà uống một ly cà phê, được không?"
"Anh nói vớ vẩn gì đấy." Đây là khu vực riêng tư của cô, chưa từng có đàn ông bước vào, sao cô có thể cho anh vào tham quan được chứ.
Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, nếu Lý Gia Hằng nhất quyết muốn xông vào thì cô cũng không ngăn nổi.
Lý Gia Hằng nghiêng người, gạt cô ra bước vào trong. Cô tức muốn hộc máu, đuổi anh ta ra ngoài.
 Lý Gia Hằng quét mắt nhìn phong cách trang trí trong phòng, trên tường có tranh vẽ, đồ dùng bày biện trong nhà mang đậm không khí nghệ thuật, màu xanh trong phòng vừa bắt mắt vừa sang trọng thanh lịch.
"Quả nhiên là phong cách của Ôn Uẩn Chi." Anh cảm thán. Ôn Uẩn Chi hoàn toàn khác với nhận thức của anh. Lúc ban đầu, anh cho rằng cô cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là một nửa tiểu thưnhưng cô vừa có học vấn vừa có tu dưỡng. Vì vậy anh đã lựa chọn cô giữa một đám tiểu thư nhà giàu kênh kiệu.
"Điện thoại này tôi cũng không cần nữa, mời anh đi cho." Ôn Uẩn Chi chỉ tay ra cửa, mặt lạnh hạ lệnh đuổi khách.
Anh nhìn qua. Cô vừa mới tắm xong, mặc một chiếc váy có đai màu xanh lam, đường viền cổ áo hoàn mỹ, làn da trắng nõn mơ hồ còn vương chút hơi nước. Đặc biệt chính là cô không có mặc nội y ở bên trong, quả thật là kích thích muốn chết.
"Mời anh lập tức đi ra ngoài." Cô phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn nghiêng người qua, dùng tay che ngực lại ngăn trở ánh mắt của anh.
Nhưng cô càng làm như vậy, Lý Gia Hằng lại càng ngứa ngáy khó chịu, hắn duỗi tay ôm cô vào ngực.
Bị chạm vào, Ôn Uẩn Chi giật mình, dùng sức đẩy hắn ra: "Vậy mà tôi cứ nghĩ trước mặt phụ nữ, ít ra anh cũng là quân tử đấy."
"Cô quá coi trọng tôi rồi, tôi chưa bao giờ là quân tử, tất cả mọi mặt đều thế cả." Nói đến đây, hắn cúi đầu muốn hôn cô.
Ôn Uẩn Chi liều chết giãy dụa, giẫm lên chân hắn ta một cái.
Ngoài cửa vang lên một tiếng động, hai người nghe được liền quay đầu nhìn lại.
Cố Viêm Sinh đứng ngoài cổng, cơ thể anh cứng ngắc, tay chân lạnh toát, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người một nam một nữ đang quấn quýt lấy nhau kia.

Nhiều năm trước, trên con đường trồng đầy cây ngô đồng tại nước Pháp, hai người họ hình như cũng đứng cùng nhau như thế này, giống như kim đồng ngọc nữ chân chính, được ông trời tác hợp. Còn bây giờ là ở nhà trọ của cô, ở chung nguyên một đêm.
Trong nháy mắt, anh đầu nặng chân nhẹ, vô thức rời đi.
Ôn Uẩn Chi lớn tiếng gọi anh một tiếng, dùng hết sức bình sinh đẩy Lý Gia Hằng ra.
Nhưng cô không kịp vào thang máy, đành phải trực tiếp chạy xuống thang bộ, chạy đến mức dép cũng rớt mất một chiếc. Giờ phút này trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải kịp thời giải thích cho anh.
Ngày thường cô đều luyện múa ba lê nên thể lực khá tốt, có chạy xuống bảy tầng cũng không hề hấn gì.
Cô đuổi đến nơi thì chỉ thấy bốn phía trống trơn, tâm trạng trở nên tuyệt vọng.
Nghĩ tới ánh mắt đờ đẫn của anh, hốc mắt cô ửng đỏ.
Sau khi gặp lại, cả hai lại ở bên nhau rất nhanh. Việc này đối với Cố Viêm Sinh quả thực đẹp như một giấc mộng, không có một chút cảm giác chân thực nào.
Nhưng Lý Gia Hằng xuất hiện ở nhà cô, cùng cô mập mờ dây dưa không rõ, tựa như một cái tát vào mặt anh, phá vỡ ảo mộng đẹp đẽ kia.
Làm sao anh có thể quên được, mười năm trước, cô từng có người khác.
Anh biết hành vi rời đi của mình cực kì ngu xuẩn. Nhưng nhìn thấy Ôn Uẩn Chi anh bèn tự ti, yếu ớt, đầu óc đều ngừng hoạt động.
Nhưng khi đi đến dưới lầu tiểu khu, chút lí trí còn sót lại khiến anh chưa vội rời đi.
Anh còn đang chuẩn bị quay lại thì đã cảm nhận được một thân thể mềm mại dán sau lưng mình.
"Em xin lỗi." Cố Viêm Sinh nghe thấy giọng nói vội vàng của cô: "Hôm nay em đến bệnh viện thăm mẹ anh ta. Lúc về tiện đường nên em mới đi nhờ xe anh ta. Em làm rơi điện thoại nên anh ta mới đến trả. Nhưng em không nghĩ anh ta lại ti tiện như vậy."
Cố Viêm Sinh chậm rãi xoay người nhìn cô, giọng dịu dàng: "Anh tin tưởng em." Anh biết cô không nói dối.
Thấy anh tin mình, Ôn Uẩn Chi cong cong mi mắt.
Giọng anh hơi khàn: "Nhưng anh rất để ý đến việc em ở chung cùng anh ta."
Cô sẽ vĩnh viễn không biết được, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô cùng anh ta đứng chung với nhau, anh thấy lòng mình đau như cắt, đau đến mất đi tri giác.
Sau đó anh cũng không đi tìm cô nữa. Nhưng không được bao lâu, anh lại theo dõi Insta của cô, theo dõi từng động thái xã giao của cô, biết cô hôm nay đi đâu biểu diễn, ngày mai đi đâu thi đấu tranh tài.
Ôn Uẩn Chi kinh ngạc: "Anh..." Cô khựng lại hai giây, sau đó giải thích: "Em với anh ta không ở bên nhau. Lúc trước đúng là trưởng bối hai nhà đều muốn tác hợp cả hai nhưng bọn em không có cảm giác gì với nhau cả."
Cô cho là anh bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia của cô cùng Lý Gia Hằng. Nhà anh ta phú khả địch quốc, đương nhiên truyền thông cực kì thích bàn tán chuyện nhà anh ta. Anh ta từng tiếp xúc với nữ minh tinh nào cũng bị đào lên, sau đó tin tức phú nhị đại cùng nữ nghệ sĩ nào đó có mờ ám sẽ truyền ra ngoài.
Mấy năm trước, hai người cũng bị truyền thông đưa tin vài lần, không khỏi ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của cô. Insta và Facebook của cô đều có fan hâm mộ đến hỏi xem tin tức ấy có thật hay không.
Trừ chuyện đó ra, còn bởi vì tin tức hai nhà kết thông gia truyền ra khiến rất nhiều người quan tâm, cổ phiếu hai bên liên tục tăng. Nếu bỏ qua cảm nghĩ của cô thì đây quả thật là một cục diện hai bên đều có lợi.
Trong lòng Cố Viêm Sinh chấn động. anh còn muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy không cần thiết nữa. Cô cũng đã nói đến như thế, chắc chắn năm đó anh đã hiểu lầm cô rồi.
Anh nhìn cô, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh cùng áo len dệt kim hở cổ, giày bị rớt mất một cái, nước mắt lưng tròng. Lòng anh đau âm ỉ, lau nước mắt cho cô, "Chúng ta kết hôn đi, Uẩn Chi." Anh không muốn đợi thêm nữa.
Nước mắt Ôn Uẩn Chi tự nhiên rớt xuống, cô cười nói: "Vậy mà còn chẳng có nhẫn cầu hôn."

Trăng tròn treo trên cao, một dải phấn hoa trăng trắng li ti bay tới, cơn gió lạnh lẽo tựa như một bàn tay vô hình đem cánh hoa khẽ rơi trên mái tóc rối bời của cô như cài tóc.
Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống thay cô, sau đó chợt lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn, dứt khoát quỳ một chân xuống, khẩn trương mà thành kính hỏi cô: "Em có muốn gật đầu không?" Gật đầu nghĩa là muốn gả cho anh.
Trong đêm yên tĩnh u ám, chiếc nhẫn óng ánh phát sáng. Ôn Uẩn Chi cảm động, cười một tiếng: "Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Ngay ngày rời khỏi Vũ Hán đã chuẩn bị rồi." Sau khi gặp lại, anh ở trước mặt cô thì có vẻ rất bình thản lạnh nhạt, nhưng thật ra nội tâm đã trở nên kích động, tim như chừa ra một khoảng trống, một khoảng trống để kiềm chế lại ý nghĩ xao động của anh.
Cũng may trong mười năm xa cách, tính nhẫn nại cùng sự kiềm chế đã được anh luyện đến cực độ.
Vì vậy, trước mặt cô, anh không để lộ chút hành vi khác thường nào cả. Rất muốn hôn cô, ôm cô, nhưng cô không nói gì, không có bất cứ ám chỉ nào về việc đó, cho nên anh liền biểu hiện như một thân sĩ nho nhã lễ độ, tiến thoái phù hợp, khắc kỷ phục lễ*, không giống như mười năm trước, thô tục ngang ngược.
*Kiềm chế bản thân, giữ gìn lễ nghĩa
Anh đã suy nghĩ kĩ càng. Cô đã chủ động ám chỉ cho anh rằng cô thích anh, còn chăm sóc anh khi anh bị bệnh, vì anh mà khóc. Vì vậy anh chắc chắn sẽ không từ bỏ cô, cho dù trong tương lai hai người vì đủ lý do mà hành hạ nhau, khiến cho anh thay đổi.
"Không những vậy, anh cũng đã nghĩ kĩ rồi, định cư ở cũng được, anh đều có thể theo em. Em lo lắng việc sinh con sẽ ảnh hưởng đến dáng người và sự nghiệp của em thì chúng ta không cần sinh con nữa."
Bình thường anh rất kiệm lời, trầm lặng, thật ra lại rất hiểu cô. Hiểu rằng cô cực kì yêu thích ba lê, không đến tuổi nghỉ hưu thì chắc chắn sẽ không dừng nhảy múa.
Anh cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt. Anh thích nhìn dáng vẻ nhảy múa trên sân khấu của cô, nhẹ nhàng uyển chuyển, được muôn người chú ý.
Ôn Uẩn Chi chắc chắn không thể hiểu được những ý nghĩ trong lòng anh, chỉ cảm thấy anh thực sự thích mình, từ sớm đã chuẩn bị tốt cho tương lai của hai người.
Nước mắt cô lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, trịnh trọng gật đầu, đưa tay trái về phía anh.
Cố Viêm Sinh nhếch miệng cười làm lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề. Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên anh cười thoải mái như vậy.
Anh đã giành được chiến thắng trong tay, cô gái anh nhớ thương từ thuở thiếu niên bây giờ đã thuộc về anh.
Anh chậm chạp mà trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón giữa của cô, lại khẽ đứng dậy, dùng sức ôm cô gái còn đang ngờ nghệch vào trong lòng.
Mặc dù Ôn Uẩn Chi bị anh ôm đến ngạt thở, nhưng vẫn rất vui vẻ, hai tay ôm lấy vòng eo gầy của anh.
"Anh yêu em, Ôn Uẩn Chi." Hiếm khi anh thổ lộ, âm thanh trầm thấp.
Ôn Uẩn Chi ngẩn ra một lát, khóe môi chậm rãi cong lên, "Em... Em cũng vậy."
Cô do dự mất mấy giây, đương nhiên Cố Viêm Sinh nghe ra được. Do dự có nghĩa là cô còn chưa xác định được. Khóe môi anh bỗng hạ thấp xuống, nhưng sau đó lại nâng lên lần nữa, ôm cô thật chặt, như hận không thể hòa làm một với cô.
Không sao cả, cho dù cô chỉ thích chứ không phải là yêu anh, thậm chí có thể là không yêu anh thì bắt đầu từ giờ phút này, dù cho tương lai có phải đối mặt với khó khăn trắc trở gì, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
Tác giả có lời muốn nói: Buồn ngủ chết mất (o-ωq)). oO buổi sáng tốt lành nha mọi người.
A Viêm chính là một tên tâm cơ thâm trầm vậy đấy, không kiềm chế thì chắc chắn sẽ hắc hóa đó ╮( ̄▽ ̄")╭