Cô Thành Thiếu Niên

Chương 35: Chương 35:





Chương 35: Hôn
Edit: NDLinh
Beta: Anh
Sau khi Vũ Hán bị phong tỏa, Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh về thủ đô. Ban đầu Cố Viêm Sinh muốn về Tokyo vì vẫn còn công việc ở đó, nhưng một câu: “Bố mẹ em muốn gặp anh” của Ôn Uẩn Chi đã thay đổi lịch trình của anh.
Trong mắt người lớn, chuyện yêu đương của Ôn Uẩn Chi quan trọng không kém gì đi xem mắt, kết hôn.
Vì thế vợ chồng Ôn Hành Chỉ, vợ chồng Cố Kỳ Sâm, vợ chồng Cố Hướng Vinh, Cố Hướng Nam hớn hở đi đến nhà cũ ở thủ đô, tình thế có thể miêu tả bằng hai chữ hoành tráng.
Đương nhiên, về nhà cũ không phải chỉ vì Ôn Uẩn Chi có người yêu mà còn để hỏi thăm sức khỏe ông cụ nhà họ Cố.
Nghe theo lời nhắc nhở Ôn Uẩn Chi chỉ điểm, Cố Viêm Sinh chọn cho mỗi vị trưởng bối một món quà thích hợp. Sợ anh chi tiêu quá nhiều, trước khi đi một ngày, Ôn Uẩn Chi đã thăm dò xem trên người anh còn bao nhiêu tiền.
“Mặc dù anh không giàu có gì,” Anh chững chạc nói: “Nhưng đến nhà thông gia, chi phí cho việc hiếu hỉ, mua nhà, tiền nuôi em thì vẫn có.”
Cô bật cười, “Em tự kiếm được tiền, còn nuôi em thì không cần đâu.” Làm diễn viên múa Ba-lê, chi phí một buổi diễn của cô có thể bằng lương cả một năm của anh.
Anh không nói gì. Cô kiếm được tiền và tiền anh đưa cô là hai việc khác nhau.
Ôn Uẩn Chi tò mò: “Nghe anh nói như vậy, xem ra anh rất có tiền.” Theo mức độ tiêu dùng của anh, cô cảm thấy lương bác sĩ không cao.
Hiểu được ý của cô, Cố Viêm Sinh nói: “Đầu tư, kinh doanh cổ phiếu.” Từ trước đến giờ anh đều biết rõ, não là thứ đáng giá nhất trên người anh. Vậy nên, anh chỉ có thể cố gắng tận dụng não để kiếm tiền.
Mắt Ôn Uẩn Chi sáng lên: “Anh biết kinh doanh cổ phiếu?”
Cố Viêm Sinh nói: “Có một người bạn làm tài chính, theo cậu ta học hỏi.” Người bạn này từng là bệnh nhân của anh, thường xuyên qua lại, quan hệ bạn bè của hai người khá tốt.
Ôn Uẩn Chi càng muốn hiểu rõ anh hơn: “Anh còn biết gì nữa ?”
Hiếm thấy Cố Viêm Sinh thừa nước đục thả câu: “Cái này em phải tự tìm hiểu mới thú vị.”
Ôn Uẩn Chi hiểu ý cười. Diệp Ly nói Cố Viêm Sinh tính cách nóng nảy, cô lại không thấy vậy, anh chỉ không muốn nói chuyện với người không liên quan, không thích lãng phí thời gian vào mấy chuyện không cần thiết.

\\\\
Nhà họ Cố có nhiều thông gia, vì tình hình dịch bệnh, mọi người đã rất lâu chưa gặp nhau, dù có gọi video thì cũng không bằng gặp mặt tiếp xúc với người thật.
Lúc Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh đến nhà cũ, bên trong đã ồn ào náo nhiệt rồi, cảnh tượng hân hoan, vui sướng.
Lúc Ôn Uẩn Chi giới thiệu, Cố Viêm Sinh lần lượt chào hỏi từng vị trưởng bối một rồi đưa quà.
Tướng mạo anh rất đẹp, thái độ đúng mực, hơn nữa lại là bác sĩ, ông cụ nhà họ Cố có ấn tượng rất tốt với anh, chống gậy hỏi: “Biết đánh cờ không?”
Lúc còn rất nhỏ, không ai chơi cùng với anh, mỗi ngày anh đều chạy 2km đến đường Bắc Giai nhặt rác, xem mấy người già đánh cờ.
Xem lâu, anh cũng biết, thỉnh thoảng cùng mấy ông cụ đánh hai ba trận.
“Biết ạ” Anh gật đầu.
Ông ngoại Cố cười, gọi anh vào thư phòng.
Anh cùng với ông ngoại Cố đi đánh cờ, Ôn Uẩn Chi bị mẹ và chị dâu họ Tạ Uyển Oánh kéo lại hỏi han, nói về một số vấn đề của phụ nữ trong gia đình. Ôn Hành Chỉ, Cố Kỳ Sâm, Cố Hướng Vinh, Cố Hướng Nam ngồi bàn chuyện kinh doanh.
Tạ Uyển Oánh xưa nay toàn “Trông mặt bắt hình dong”, đợi Cố Uyển Nghi ra ngoài nghe điện thoại, cô bèn bỏ cháu gái lớn 3 tuổi sang một bên, để nó tự chơi một mình.
Cô hào hứng nói với Ôn Uẩn Chi: “Chi Chi, bạn trai em đẹp trai quá, đẹp hơn hai anh họ của em, sánh ngang với bố em hồi trẻ luôn.”
Ôn Uẩn Chi bật cười: “Đàn ông đẹp quá không được”. Bên cạnh cô không phải không có người khác giới nào đẹp hơn Cố Viêm Sinh, nhưng chỉ vẻ bề ngoài xuất sắc thì không đủ khiến cô rung động.
Tạ Uyển Oánh nói: “Ây, cũng đúng. Đẹp trai đến mấy, không có tài cán cũng chịu.”
Ôn Uẩn Chi mỉm cười gật đầu. Người chị dâu này, mặc dù đã hơn 30 tuổi nhưng ở nhà được anh họ yêu chiều, mặt mày có dáng dấp của người phụ nữ trưởng thành nhưng vẫn mang nét duyên dáng thuần khiết.
Tạ Uyển Oánh trầm ngâm một lát, bỗng áp sát vào Ôn Uẩn Chi, “Nếu em kết hôn, sau này dự định ở đâu?”
Ôn Uẩn Chi khựng lại, sự nghiệp của cô chủ yếu ở Pháp, cũng sẽ bay tới bay lui các nước khác ở châu Âu: “Em định sống ở Pa-ri”
Nửa tiếng sau, Cố Viêm Sinh và ông ngoại Cố từ thư phòng đi ra. Mọi người phát hiện ra thái độ ông ngoại Cố đối với Cố Viêm Sinh trở nên dễ gần, thân thiết hơn.

Ôn Uẩn Chi tò mò, kéo Cố Viêm Sinh hỏi nhỏ: “Tại sao ông ngoại lại thân thiết với anh như vậy?”
Anh dáng người cao, nói chuyện với Ôn Uẩn Chi phải hơi hơi cúi đầu: “Ông đánh cờ thua anh.” Anh vốn muốn nhường ông một chút, nhưng ông nói thẳng không cần nhường nhịn. Thế là, anh không khách khí nữa.
Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên nhìn anh: “Ông thua anh á?” Không một ai chơi cờ mà thắng được ông ngoại cô.
Cố Viêm Sinh hỏi ngược lại: “Rất kỳ lạ sao?”
Ôn Uẩn Chi nuốt nước bọt, tò mò hỏi: “Anh đo IQ chưa? Bao nhiêu?”
“149” Sau khi anh và Cố An Khánh đi Luân Đôn không lâu, người đó đưa anh đi đo IQ.
Ôn Uẩn Chi bội phục giơ ngón tay cái lên: “Anh đúng là một thiên tài.” IQ của cô chỉ có 119, cô rất bội phục những người có IQ từ 140 trở lên, xác suất gặp được người như thế là quá thấp.
Cố Viêm Sinh hơi buồn cười. Anh rời khỏi Thanh Thành, những người gặp được ngoài thế giới rộng lớn kia toàn là nhân tài.
Hơn nữa ngoài chỉ số thông minh cứng nhắc kia, trên những phương diện khác, anh lạc hậu hơn người rất nhiều.
Dùng xong bữa cơm chiều, cả nhà ngồi nói chuyện. Cố Viêm Sinh mặc dù ít lời, nhưng Ôn Uẩn Chi phát hiện, anh vẫn còn một mặt rất hài hước.
Ví dụ Tạ Uyển Oánh quầng thâm bẩm sinh ở mắt, hỏi anh: “Bác sĩ Cố, anh có biết về thẩm mỹ không?”
Anh trầm ngâm một lúc: “Hiểu một chút”
Tạ Uyển Oánh: “Tôi mua máy mát-xa và thiết bị làm đẹp cải thiện quầng thâm ở mắt có hiệu quả không?”
“Máy mát-xa là máy móc để trị liệu mắt, chỉ đơn giản giúp mắt nhắm lại nghỉ ngơi một chút.” Anh nghiêm túc nói: “Còn về hiệu quả của thiết bị làm đẹp, thì chị nghĩ máy sấy có thể nướng được thịt không?”
Cô ngồi bên nghe thấy, bật cười. Xem ra trên 80%  phụ nữ đều dùng tiền mua IQ.
\\\\
Ở thủ đô một ngày, bọn họ cùng đến Thanh Thành thăm vợ chồng Trương Huệ. Hai vị trưởng bối gặp được Cố Viêm Sinh, vui đến phát khóc.

Đem gà, vịt nuôi trong nhà ra thịt, rồi đi chợ mua một bó rau lớn về làm cơm tối.
Tối đến, Cố Viêm Sinh cùng La Thường Canh uống không ít. Sau đó ông đỏ cả mắt nói, may mắn anh bây giờ có tương lai rồi, cuộc sống rất tốt.
Lại hỏi đến bố anh thế nào. Anh lặng im một lúc lâu.
Năm đó Cố Văn Tĩnh một chữ bẻ đôi không biết vào thành phố làm việc, cùng Cố Văn Khánh đang học đại học yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng thời hạn của cuộc tình này không dài, tình cảm phai nhạt, hai người trưởng thành trong môi trường khác nhau nên có nhiều bất đồng và thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cộng thêm bố mẹ Cố An Khánh phản đối, hai năm sau mỗi người một ngả.
Lúc đó Cố An Khánh không hề biết Cố Văn Tĩnh mang thai. Cố Văn Tĩnh hết sức kiêu ngạo, không chủ động nói cho ông ta, cũng không trở về quê, mà ở lại thành phố lén lút sinh đứa trẻ, một mình nuôi nấng. Khi bà ta quay lại tìm Cố An Khánh, ông ta đã được gia đình sắp xếp cùng với đối tượng thích hợp ra nước ngoài du học.
Mười năm sau, Cố An Khánh và vợ ly hôn trong hòa bình, ông tìm kiếm tung tích của Cố Văn Tĩnh khắp nơi. Nhưng lúc gặp lại, bà đã ở trong tù.
Vốn muốn nối lại tiền duyên, nhưng dòng đời xô đẩy, Cố Văn Tĩnh lại mắc bệnh viêm gan B. Khi biết được hai người còn có một đứa con trai, Cố An Khánh quả thực buồn vui lẫn lộn.
Ông ta và vợ trước có một gái một trai, nhưng hai đứa trẻ không hề thân thiết với ông. Con của mình và tình đầu đã bù đắp khoảng trống lớn trong lòng ông.
Ngày đó mạng sống của Cố Viêm Sinh gặp nguy hiểm, ông hạ quyết tâm đưa nó đi, sống cùng với mình.
Nhưng Cố Viêm Sinh và ông ta lại càng không thân thiết. Ở Luân Đôn nửa năm, ông mới cùng Cố Viêm Sinh nói chuyện.
Sau đó Cố Viêm Sinh đi học y ở Nhật Bản, hai người cũng không thường xuyên liên lạc, chỉ có dịp lễ tết, anh mới gọi điện cho ông ta nói vài lời.
Nhưng đối với anh mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
Cố Viêm Sinh nhớ về quá khứ rồi nói: “Khá tốt.” Có lẽ vì đã chứng kiến sinh mạng mong manh trong bệnh dịch, lúc này, khi anh nghĩ về Cố An Khánh, trong lòng không còn oán hận như trước, bình lặng như nước.
La Thường Canh đại khái đoán được gì đó, vỗ vai cậu: “Ông ấy cũng không dễ dàng gì”
\\\\
Đêm đó Ôn Uẩn Chi và Trương Huệ ngủ một phòng, Cố Viêm Sinh ngủ một mình một phòng, La Thường Canh ngủ cùng con trai Đậu Đậu.
Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh đến THPT Số 1 Thanh Thành. Bởi vì là thứ bảy, sân trường chỉ có lẻ loi một học sinh. Lớp 12 năm nay vẫn là lớp 12 cũ. Trùng hợp là, cửa sau không khóa, hai người bèn vào trong.
Cố Viêm Sinh nói: “Anh vẫn còn nhớ rõ ngày em chuyển đến học.”
“Thật không?” Ôn Uẩn Chi cười đoán: “Bác sĩ Cố không phải năm đó đã nhất kiến chung tình với em chứ?”
Lần đầu gặp cô, đúng ra là ở đầu ngõ phố Bắc, cô kéo vali đi theo Ôn Thiếu Đường, tay bịt mũi, ánh mắt có vài phần ghét bỏ.

Anh lúc đấy không nhìn nổi vẻ mặt của cô, luôn nhạy cảm và thấy rằng cô coi thường mọi thứ ở đây. Sau này anh mới hiểu ra, bởi vì để ý đến cô nên mới như vậy.
Anh thừa nhận: “Đúng”
Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên, cô chỉ nói đùa thôi, không ngờ là thật. “Nhưng trước đây anh bắt nạt em, em tưởng anh ghét em cơ.” Khi đó anh ngang ngược cầm chai rượu, bảo cô nhớ kĩ anh, vả lại lần đầu nảy sinh cảm xúc mãnh liệt với một nam sinh, nhưng loại cảm xúc này lại là phản cảm Nhưng không thể không nói, chính vì thế, cô mới cố ý hay vô tình quan tâm anh .
Cố Viêm Sinh ít khi già mồm: “Ghét một chút, nhưng càng thích.”
Ôn Uẩn Chi đỏ mặt, không phản bác được: “Cái quỷ gì thế!” Làm gì có chuyện vừa ghét vừa thích. Nhưng nghĩ kĩ lại, lúc đo anh kiêu ngạo không có gì lạ, thích cô xen lẫn vài phần chán ghét hình như cũng không có gì lạ. Loại tình cảm vi diệu phức tạp này mới đặc biệt, sâu sắc nhất.
Cố Viêm Sinh bật cười. Anh hồi tưởng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Lúc đó Ôn Thiếu Đường ngày nào cũng đưa em đến lớp, anh rất ghen tị, nhưng không có tư cách.” Thật ra anh rất nhạy cảm, ban đầu cô ghét anh. Nhưng chẳng sao cả gì, cô nhớ anh là được.
Anh nói như vậy làm Ôn Uẩn Chi có vài phần đau lòng: “Anh đừng nói nữa.”
Cố Viêm Sinh cụp mắt, hàng mi cong dài rũ xuống, Ôn Uẩn Chi nuốt nước bọt, “.......Cố Viêm Sinh, anh có muốn hôn em không?”
Cố Viêm Sinh nâng mắt lên nhìn cô, “Có thể chứ?”
Trước mặt cô, anh quen kiềm chế bản thân, không làm những hành động phóng túng.
Ôn Uẩn Chi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh đã từng hôn ai chưa?”
Cố Viêm Sinh tự nhiên trả lời: “Anh chỉ hôn người anh thích. Ngoài ra, nếu thích rồi, đến chết anh cũng không thay đổi lòng dạ, chỉ sợ cô ấy không thích anh.”
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô lời tâm tình âu yếm như vậy. Ôn Uẩn Chi mím môi, khóe mắt và lông mày mang đầy ý cười. Cô tin anh, tin anh đối với cô từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi.
Cô nhắm mắt, hơi ngửa mặt, khóe môi cong lên: “Bây giờ anh có thể hôn em rồi.”
\\\\
Một đôi tình nhân lớp 12 đến lớp để tự học, họ đã mở sẵn cửa sau phòng học. Hai người đi dọc hành lang, nhìn qua cửa sổ lớp học, kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ vòng tay qua eo người phụ nữ và ôm chặt cô vào lòng. Người phụ nữ tóc đen như thác, nước da như ngọc, kiễng chân ôm lấy cổ anh.
Ngoài cửa sổ phía bên kia lớp học, hoa dành dành đang độ nở rộ, cùng nhau khoe sắc rạng rỡ. Hai người chậm rãi chấm dứt nụ hôn, người con gái hơi cúi đầu, người con trai vươn tay vén tóc mai của cô, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt tựa mặt hồ lay động giữa cơn gió nhẹ mùa xuân. Thời gian dường như vì họ mà dừng lại tại giây phút này.