Cô Thành Thiếu Niên

Chương 3: Chương 3:





Chương 3: Lo chuyện bao đồng
Edit: Sunny
Beta: Lệ Thu & Xiaoxin
Ăn xong bữa sáng, Ôn Uẩn Chi đeo balo bước ra khỏi nhà.
Cô bước chầm chậm đi về phía trạm xe buýt, dọc đường có thể nhìn thấy dãy núi Lục Sơn xa xa đang chìm trong màn sương sớm. Những bông hoa quế rập rìu đón gió buổi sớm mai, rồi cả những người dân địa phương đang trên đường tới nơi làm việc.
Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành tự nhiên. Ở trạm xe buýt, cô tình cờ gặp được Chu Ninh.
Nhà Chu Ninh ở phố Tây thuộc hoa viên Thanh Tuyền, còn nhà của ông bà của Ôn Uẩn Chi ở phố Bắc.

Hai người tươi cười chào hỏi lẫn nhau.
Chu Ninh mua bữa sáng ở dọc đường. Ở trường 7 giờ 10 phút phải ra sân tập thể dục buổi sáng. Cô dậy muộn, chỉ có thể giải quyết bữa sáng trên đường đi.
Cô ngậm ống hút, rột rột hút hộp sữa đậu nành, rồi lại cắn lấy một miếng bánh bao đang cầm trên tay.
Ôn Uẩn Chi nhìn thấy đó là bánh nhân thịt, khẩu phần có vẻ khá lớn.
Chu Ninh nhướn mày nhìn chiếc túi nilon màu trắng đang cầm trên tay, bên trong có ba chiếc bánh bao. “Uẩn Chi, cậu có muốn ăn bánh bao không?”
“Cảm ơn, mình đã ăn sáng ở nhà rồi.” Ông bà nội có thói quen tập thể dục buổi sáng nên làm sữa đậu nành, bánh quẩy và cháo cho cô. Cô chỉ đụng đến sữa đậu nành và cháo không đường.
Chu Ninh “À” lên một tiếng. Đồng phục học sinh của trường gồm ba màu xanh, trắng và đen giống với đồng phục của cả nước.

Áo Polo cộc tay màu trắng, cổ áo màu xanh lam, trước ngực có phù hiệu của trường. Quần thể thao ống rộng màu đen, dọc ống quần có một đường kẻ màu trắng chiều rộng bằng ngón tay út.
Bộ đồng phục phù hợp với mọi dáng người của học sinh. Mặc nó vào tuy không đẹp nhưng cũng không đến nỗi quá khó coi.
Cô gái trước mặt, đã cắt ngắn ống quần, chân đi một đôi giày vải đế thấp được trang trí những hình thù vẽ bằng tay, mắt cá chân xinh đẹp trắng nõn nà lộ ra bên ngoài.
“Cậu mặc đồng phục của trường đẹp lắm.” Cô nói lời thật lòng.
Ôn Uẩn Chi mỉm cười nói lời cảm ơn.
Chuyến xe buýt số 2 đi qua trường bọn họ đã đến. Ôn Uẩn Chi, Chu Ninh lần lượt lên xe.
Ở huyện Thanh Thành không có nhân viên văn phòng chen chúc nhau trên các phương tiện giao thông công cộng như ở thành phố lớn, trên xe lúc này chỉ lác đác vài hành khách.
Ôn Uẩn Chi muốn ngồi một mình một ghế, nhưng có Chu Ninh ở đây nên cô đành ngồi ghế đôi.

Chu Ninh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với cô nhưng cô chẳng hề tập trung lắng nghe.
Tối hôm qua cô lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan đến công ty và vụ kiện của bố, tình hình vẫn nghiêm trọng như lúc trước.
“Cố Viêm Sinh kìa.” Chu Ninh đè thấp giọng nhưng cũng không thể nén nổi kích động.
Ôn Uẩn Chi hoàn hồn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Cậu ta cưỡi xe đạp điện chạy song song… cùng với xe buýt, không mặc đồng phục, cũng không thèm mang theo cặp.
THPT số 1 không cấm học sinh đi xe đạp điện đến trường. Nhà trường còn dành hẳn một khu vực đỗ xe riêng cho học sinh

“Ở trường cho phép học sinh không mặc đồng phục sao?” Cô hỏi.
Chu Ninh “À” một tiếng: “Nói chung là trường có quy định tất cả các học sinh đều phải mặc đồng phục. Nhưng trường chúng mình không phải năm nào cũng có một lớp 12 học lại hay sao. Các bạn đó là ở những trường khác chuyển đến, cơ bản chỉ học tạm hai học kỳ, có người chỉ học nửa học kỳ. Vì vậy nhà trường không đặt đồng phục cho các bạn ấy.”
Cô ấy ngừng lại một lát: “Một tuần sẽ có hai đến ba lần kiểm tra việc mặc đồng phục của tất cả các lớp, vì vậy...”
Ôn Uẩn Chi đã phần nào hiểu được với tư cách là trường cấp 3 tốt nhất huyện, cũng là một trong số những trường học nghiêm túc và thoải mái nhất.
“Nhưng mà lễ chào cờ hôm thứ hai thì tất cả học sinh, chỉ trừ những người học lại thì đều phải mặc đồng phục.” Chu Ninh nói thêm một câu.
Tám chuyện một lúc, xe đã tới điểm dừng gần trường THPT số 1. Hai người xuống xe, đi vào khu phòng học của khối 12.
Dãy phòng học của khối 12 được cố ý xếp ở một góc yên tĩnh nhất trong trường.
Nhìn từ trên cao, tổng thể kiến trúc có dạng hình vòm, có một sân vận động nhỏ dành riêng cho khối 12. Trong sân bố trí hai bàn bóng bàn, hai sân cầu lông.
Nếu muốn chơi bóng rổ, thì phải tới sân vận động lớn dành cho toàn trường.
Một số học sinh đang làm nhiệm vụ quét dọn sân vận động, dùng một chiếc chổi tre lớn quét sạch lá rụng trên mặt đất, tiếng “sột soạt” ồn ào vang lên khắp sân.
Hai người đi vào lớp học, Chu Ninh nhìn phía trước bàn học của mình, sắc mặt hoảng hốt.
Bàn học có màu vàng nhạt, có thể nhìn thấy bóng người. Nhưng bây giờ trên mặt bàn của cô lại bị một vũng mực màu đen bao phủ.
Sách trên bàn bị mực thấm ướt hết. Mực trong bình chỉ còn lại một phần ba so với lúc trước.
Ôn Uẩn Chi để balo vào trong ngăn bàn, cô kinh ngạc khi nhìn thấy bàn học lem luốc của Chu Ninh.

Chu Ninh ấp úng nói: “Lọ mực của tớ rõ ràng đã vặn rất chặt, ai làm vậy…?”
Giọng của cô ấy nhỏ nhẹ, Ôn Uẩn Chi đưa mắt nhìn mọi người trong lớp, lớn giọng hỏi thăm: “Bạn nào làm đổ mực trên bàn Chu Ninh vậy?” 
Ba phần tư học sinh trong lớp đã tới, có người đang ăn sáng, có người đang cất balo, mọi người quay mặt nhìn nhau không nói tiếng nào.
Chu Ninh thấp giọng nói với Ôn Uẩn Chi: “Uẩn Chi, thôi bỏ đi.”
“Ai làm đổ lọ mực trên bàn Chu Ninh vậy hả? Không biết phải lau sạch cho người ta hay sao?” Giọng Ôn Uẩn Chi không lớn nhưng rất có trọng lượng. Trên người cô toát ra vẻ cao quý, kiêu ngạo.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía cô, có người cười nói, có người thì ngạc nhiên.
“Là tao làm đấy, thì sao nào?” Ở cửa lớp vang lên một giọng nữ, tóc cô ấy nhuộm màu đỏ rất bắt mắt, mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, quần jean màu xanh lam.
Đó là Liễu Văn Văn. Vương Giai cũng đứng đằng sau lưng cô ta.
Ôn Uẩn Chi cao giọng nói: “Tới đây lau sạch đi!”
Liễu Văn Văn cười khẩy một tiếng, uể oải bước đến gần Chu Ninh nhưng lời nói ra là để cho Ôn Uẩn Chi nghe: “Xem ra học sinh chuyển trường rất thích xen vào việc của người khác nhỉ!”
Vương Giai nhíu mày: “Lọ mực của Chu Ninh đóng không chặt, Văn Văn không cẩn thận mới…” 
Lời còn chưa nói hết đã bị Văn Văn liếc xéo một cái, cô đành nuốt trở lại.
Ôn Uẩn Chi đang định lên tiếng thì Chu Ninh kéo góc áo của cô, nói nhỏ: “Được rồi được rồi, Uẩn Chi đừng nói nữa, cậu ta bụng dạ nhỏ nhen lắm.” 
Cô ấy làm ra vẻ rất biết vâng lời, Ôn Uẩn Chi liếc mắt nhìn những người xung quanh thì phát hiện ra đa số trên mặt bọn họ đều rất thờ ơ “Không phải việc của tôi, không liên quan đến tôi.”
Cô mang vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía Liễu Văn Văn: “Cho dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã gây phiền phức cho người khác, đáng lẽ cũng nên xin lỗi người ta một tiếng chứ nhỉ?”
Liều Văn Văn như thể nghe thấy một câu chuyện cười “Con mẹ nó, mày đang nói cái gì vậy?”

Ôn Uẩn Chi tuy rằng nhìn trông khá mảnh mai nhưng thật ra bên trong vô cùng kiêu ngạo, thi thoảng tính tình lại rất nóng nảy. Giọng nói của cô trong trẻo mà lạnh lùng: “Con mẹ nó chứ, tôi bảo cậu xin lỗi Chu Ninh đấy, hiểu không?”
Chu Ninh vừa cảm động vừa lo lắng nhìn Ôn Uẩn Chi.
Lớp học cũng giống như một xã hội thu nhỏ, nữ sinh trong lớp được chia làm hai phe. Một bên là lâu la của Liễu Văn Văn, một bên là nhóm người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ tới việc vùi đầu vào sách vở.
Kể cả mấy anh chị đã ra trường, các bạn trong lớp ,thậm chí là học sinh trong trường không ai dám chọc vào Liễu Văn Văn.
Liễu Văn Văn cười khẩy mắng cậu ta: “Mẹ kiếp”
Trưởng bộ môn Anh văn khối 12, Trương Mẫn đi ngang qua cửa lớp.
Cô liếc mắt nhìn đám học sinh trong lớp một cách kì lạ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lớp các em còn chưa xuống tập thể dục buổi sáng hả?”
Suốt từ nãy đến giờ lớp, trưởng Bành Cảnh chỉ có nhiệm vụ trang trí cũng đã lên tiếng: “Không có việc gì thưa cô! Chu Ninh và các bạn đang trao đổi với nhau. Chúng em sẽ xuống dưới ngay lập tức ạ!”
Chu Ninh ngại ngùng cười với giáo viên. Vương Giai nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Văn Văn, hai người trở về chỗ ngồi của mình rồi cất đồ.
Lúc này, Cố Viêm Sinh bước vào từ cửa lớp, ngồi xuống vị trí của mình, bỏ sách bài tập mới mua vào trong ngăn bàn.
Cậu tinh ý phát hiện ra bầu không khí trong lớp hơi khác thường.
Ôn Uẩn Chi thò tay vào trong ngăn bàn lấy ra một gói giấy ăn rồi đưa cho Chu Ninh.
Chu Ninh quay lại nhận lấy, vành mắt hơi đỏ nói lời cảm ơn. Cô ấy cầm khăn giấy cẩn thận lau sạch sẽ vết mực trên bàn.
Cố Viêm Sinh nhìn thấy vậy, quay đầu hỏi nam sinh đằng sau: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam sinh đằng sau vẻ mặt hưng phấn nhỏ giọng, miêu tả lại tình hình giằng co vừa rồi một cách sinh động như thật. Cuối cùng đánh giá: “Ôn Uẩn Chi ghê thật! Dám khiêu chiến với chị Văn.”
Trong lòng Cố Viêm Sinh tự nhủ, thích lo chuyện bao đồng.