Cô Thành Bế

Quyển 14 - Chương 4: Lục nga




Ta ôm lấy hai vai nàng, dần tăng lực siết chặt, như muốn kéo nàng thoát khỏi một vòng xoáy vô biên, nhưng đáy lòng ta lại cũng là một khoảng không trống rỗng. Ngẩng mặt nhìn lên, ta không nhìn thấy được bất kỳ một tia sáng hay hi vọng nào.

Cuối cùng, ta chọn trở lại không gian không lối thoát này, buông tay ra, cúi người, nửa quỳ xuống trước mặt nàng, để nàng có thể ngang tầm mắt với ta, sau đó, nói với nàng: “Xin công chúa nghĩ thêm về lời hoàng hậu nói.”

Nàng rưng rưng nhìn ta chăm chú: “Huynh cũng cảm thấy họ nói đúng? Huynh cũng muốn rời khỏi ta?”

Ta trốn tránh không đáp, tìm một chủ đề khác: “Năm xưa công chúa không thích Trương quý phi là bởi bà ấy thân cư ngôi cao mà lạm dụng quyền lợi trong cung, hoành hành ngang ngược, ỷ mình đắc sủng nên đem hết thủ đoạn cả mềm cả cứng ra với quan gia, mưu lợi cầu thưởng cho mình và người nhà, lại chẳng có đức hạnh của phu nhân thiên tử. Hôm nay nếu công chúa khăng khăng giữ thần bên mình, trong mắt người khắp thiên hạ, hành động của công chúa nhất định cũng giống như của Trương quý phi, là hành vi thất đức.”

Công chúa nổi nóng: “Sao lại so ta với bà ta? Hai chuyện khác nhau…”

“Trong mắt người ngoài thì không khác nhau.” Ta nhẫn nại giải thích với nàng. “Không ai tận mắt trông thấy hay quan tâm đến căn nguyên và những gì đã xảy ra trong chuyện nhà công chúa, họ chỉ thấy kết quả, mà kết quả họ thấy được là công chúa không chịu tiếp tục chung sống với phò mã, khăng khăng đòi giữ kẻ nội thần ly gián công chúa và phò mã lại bên mình, vì thế mà mấy lần tự tử, uy hiếp quan gia bằng lòng…”

“Không phải như vậy!” Công chúa kịch liệt phủ nhận, ngăn ta nói tiếp.

Ta kìm nén cảm xúc phập phồng trong lòng, bình tĩnh nhìn nàng, trần thuật rõ ràng thực tế phải đối mặt với nàng: “Những người đang bàn tán và phán xét chuyện này đều là người đứng xem ngoài xa, họ cũng chẳng thể đến gần chúng ta, tìm hiểu ngọn nguồn vụ việc, cái họ có thể nhận biết được chỉ có kết quả sau cùng. Kết quả này bị họ cắt văn lấy nghĩa, có khả năng rất phiến diện, nhưng họ sẽ không có hứng thú và kiên nhẫn để tìm tòi chân tướng trong đó như mẫu thân công chúa, mà sẽ lập tức bị kết quả phiến diện ấy chọc giận, bởi mọi cơm áo vật dụng của công chúa đều do người trong thiên hạ cung phụng, chiếc áo lông cừu, lư hương đốt trầm của công chúa, mỗi một viên gạch mảnh ngói của phủ công chúa, cũng đều đến từ tiền thuế họ nộp, họ đương nhiên sẽ hi vọng công chúa mà mình phụng dưỡng là hiền quyên quốc bang đức hạnh hoàn mỹ chứ không phải một mụ vợ dữ dằn không giữ phụ đạo, càng không phải một đứa con gái xấu xa tin sủng nội thần, ngỗ ngược vua cha… Mà bản thân nguyện vọng ấy thì chính đáng hợp lý.”

Công chúa khóc không thành tiếng: “Vì thỏa mãn nguyện vọng của họ mà chúng ta phải mặc họ xử oan ư? Ta phải làm một con phỗng ma hát lạc theo ý họ ư?”

Ta chỉ đáp lại bằng một tiếng cười, cười khổ. Không như vậy thì còn có thể thế nào? Tình cảm giữa công chúa và nội thần, bất kỳ ai không quen biết chúng ta nghe thấy cũng đều sẽ cảm thấy hoang đường nực cười. Họ chỉ thấy một công chúa ruồng rẫy trượng phu, đòi hỏi uy hiếp phụ thân, và một nội thần khích bác ly gián, họ thậm chí còn liên tưởng đến những điều bẩn thỉu, nhưng tuyệt đối sẽ không thử tìm hiểu, càng đừng nói đến thông cảm.

“Cha, cha hiểu…” Công chúa thút thít, nhắc đến cha mình song giọng lại yếu ớt thều thào.

Ta rầu rầu nói: “Phải, ngài biết, ngài cũng sẽ cố hết sức bảo vệ người, nhưng sự bảo vệ của ngài sẽ khiến các đại thần càng thêm tức giận, bởi mỗi khi quân vương tỏ ra sủng ái một ai đó hơn mức bình thường, đều sẽ khiến thần tử đặc biệt cảnh giác. Khi chuyện này xuất hiện ở công chúa, họ chắc chắn sẽ liên tưởng đến tai họa thái bình, yên vui. Hoàng đế càng bảo vệ công chúa, các đại thần sẽ càng phản đối, như hoàng hậu nói vậy, quan gia sẽ liên tục rơi vào đau khổ như hôm nay.”

Công chúa lặng thinh, chỉ cúi đầu khóc nức, thật lâu sao mới lại hỏi ta: “Huynh muốn ta làm thế nào?”

Ta một tay nắm lấy tay nàng, một tay kéo ống tay áo đơn ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng như trước kia, đợi nàng có vẻ bình tĩnh hơn rồi mới hỏi nàng: “Hôm đó lúc quan gia tự thuật tình hình khi công chúa ra đời, chắc công chúa ở ngoài điện đã nghe được cả rồi phải không?”

Công chúa gật đầu, rèm mi buông rủ, lại có hai giọt nước mắt trượt xuống gò má ta vừa lau sạch.

Ta một lần nữa kéo tay áo lau vệt nước kia cho nàng, nói tiếp: “Lúc thần nghe quan gia kể vậy, thần hâm mộ công chúa lắm… Thần mất cha từ khi còn nhỏ, mẹ tái giá với người khác, kể từ đó, thần chưa từng gặp lại bà lần nào…”

“Sau khi trưởng thành có cơ hội ra ngoài cung, huynh có thể đi tìm bà ấy mà!” Công chúa nói.

“Sau đó thần cũng từng hỏi thăm nơi ở của bà, hằng năm cũng sẽ phái người đưa tiền bạc biếu bà, nhưng bản thân không đi gặp bà, bởi bà có sinh với chồng sau vài đứa con, bà trông thấy thần sẽ rất lúng túng, vả lại…” Ta gượng cười với công chúa, “Thần nghĩ, không ai mong muốn thấy con mình làm hoạn giả hết…”

Công chúa trở tay nắm lấy tay ta, khẽ gọi như an ủi: “Hoài Cát…”

Ta chớp mắt, giấu đi hơi ẩm trong mắt rồi lại nói với công chúa: “Cha ta sinh ta, mẹ ta nuôi ta. Chăm bẵm cho ta, che chở cho ta, thương ta bên ta, bế bồng dắt ta. Muốn báo ơn này, họa trời khó tính… (*) Trong hơn hai mươi năm thần sống, thường hay có lúc cảm thấy tiếc nuối vì không thể báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ, bởi đến cơ hội ở bên họ tận hiếu thần cũng chưa từng có. Công chúa có thể lớn lên bên cha mẹ vốn đã là phúc phận hiếm có, huống chi họ đều yêu thương công chúa như vậy… Quan gia thường nhắc đến ân điển của Chương Ý thái hậu, mà ơn dưỡng dục của quan gia đối với công chúa, công chúa cũng sẽ không coi nhẹ đâu, phải không?”

Công chúa cúi đầu lau lệ, không đáp. Ta đăm đăm nhìn nàng, thành khẩn khuyên nhủ: “Như trong lời bài ‘Lục nga’ kia, cõi đời này có hai người mà kể từ lúc mới sinh, chúng ta đã mắc nợ họ, đó chính là cha mẹ chúng ta. Họ sinh ra và nuôi nấng chúng ta, vỗ về chúng ta, che chở chúng ta, không ngại phiền phức chăm sóc cho chúng ta, không lúc nào thôi bận lòng vì chúng ta, ân đức dành cho chúng ta mênh mông vô tận như trời biển, là ơn nghĩa chúng ta báo đáp cả đời cũng khôn hết. Mà quan gia thì là người cha tuyệt vời nhất thần từng thấy trên đời, vì công chúa, ngài có thể dốc hết mọi thứ mình có, bằng lòng vứt bỏ không chỉ tài sản mà cả tôn nghiêm và nguyên tắc đế vương mà ngài coi trọng nhất. Tình yêu thương ngài đối với công chúa có thể khiến mọi thứ đều thua kém, bao gồm cả chút tình cảm hèn mọn thần có thể dành cho công chúa này. Đối mặt với một người cha như vậy, công chúa sao còn đặng khư khư cố chấp, mặc ngài tiếp tục trả giá sức khỏe, thậm chí là trả giá sinh mạng để bảo vệ chúng ta?”

(*) Bài “Lục nga” thuộc phần Tiểu nhã, Kinh Thi, đại ý là ca ngợi ơn dưỡng dục của cha mẹ và bày tỏ nỗi tiếc nuối hận mình không thể chăm sóc báo đáp lại cha mẹ cả đời.

Ta không nói tiếp, bởi nàng đã khóc không thành tiếng. Kiên trì của nàng dần bị nước mắt xói mòn, hòa tan trong đó là vô hạn bi thương, thân mình từng chút trượt xuống đất, tay áo xòe rộng che đi cánh tay gầy guộc, tựa như một đóa hoa lụi tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mưa dập gió vùi.

Một đêm khóc lóc thảm thiết lại khiến bệnh tình nàng trở nặng, mê man trên giường hai ngày, tỉnh lại rồi, nàng cũng chẳng thiết ăn cơm hay uống thuốc, chỉ tựa vào đầu giường ngơ ngẩn thất thần.

Sau, kim thượng đích thân đến Nghi Phượng Các thăm nàng, dầu rằng chính ngài cũng tâm thần ngơ ngẩn, bước chân lảo đảo.

Ngài bảo người dâng bữa lên cho công chúa, công chúa chỉ liếc mắt rồi chán ghét quay đầu đi, không mảy may có vẻ muốn ăn.

“Không thấy ngon miệng à?” Kim thượng mỉm cười hỏi công chúa.

Công chúa gật đầu.

Nụ cười trong mắt ngài sâu thêm, lấy một món đồ trong tay áo ra như làm ảo thuật, đưa tới trước mặt công chúa: “Nhìn xem đây là gì nào.”

Công chúa cụp mắt xem, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc ngước trở lại nhìn cha.

Đó là một đĩa mơ ủ.

“Cha nghe nói con không muốn ăn nên mang cái này tới. Mơ ủ có khả năng kích thích vị giác, là món con thích ăn nhất khi còn bé… Nhưng bây giờ chỉ được ăn hai viên thôi, sau đó ăn chút cơm, uống thuốc rồi cha sẽ đưa số còn lại cho con…”

Công chúa yên lặng nghe, chỉ trong thoắt chốc lệ đã rơi đẫm mặt. Không đợi kim thượng nói xong, nàng thình lình vén chăn xuống giường, quỳ gối trước mặt ngài.

“Cha,” Nàng ngửa mặt nhìn phụ thân đang hết sức ngạc nhiên, nhấn từng chữ rõ ràng, “Con bằng lòng chia cách với Hoài Cát.”