Cô Thành Bế

Quyển 13 - Chương 7: Tâm ý




Lúc ta trông thấy Lý Vĩ, Thôi Bạch đang ở cạnh hắn.

Trong vườn cây cối sum sê, hương hoa nồng nàn, bên cầu đá kê vài chiếc bàn đá, trên bàn bày dao cầm cổ, vài cuốn thư họa, lư hương cạnh cây hoa lượn lờ hương khói, lại có Thôi Bạch áo xanh ở trong đó, cảnh tượng trang trọng như buổi hội nhã của văn nhân mặc khách, hẳn là Lý Vĩ mượn dịp ngày lành mời Thôi Bạch đến ngắm hoa thỉnh giáo.

Vận Quả Nhi và Gia Khánh Tử  chia ra đứng bên họ, xuất hiện trong bức tranh này còn có Vương Vụ Tư và vài nội thần mang theo rượu ngự ban thưởng.

Một tiểu hoàng môn bưng chiếc chén rót đầy rượu tới trước mặt Lý Vĩ, Lý Vĩ hành lễ xong mỉm cười nâng chén rượu lên, còn nói lời tạ ơn.

Ta bước vội tới, mắt nhìn chén rượu, cao giọng kêu: “Đô úy, không được!”

Hắn sửng sốt, bàn tay nâng chén rượu hạ xuống.

Vương Vụ Tư trông thấy tay, nhíu mày: “Hoài Cát!”

Ta không quan tâm, đi tới bên cạnh Lý Vĩ, nói rõ với hắn: “Rượu không thể uống.”

Lý Vĩ ngạc nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm ngọc dịch trong chén, sắc mặt từng chút sa sầm.

Vương Vụ Tư nhất thời nổi giận, trừng ta trách mắng: “Hoài Cát, cậu nói vớ vẩn gì đấy! Đây là rượu ngự quan gia và hoàng hậu ban cho đô úy, sao cậu ấy có thể không uống?”

Sau đó, y mỉm cười với Lý Vĩ, khom người: “Đô úy, xin hãy uống chén này ngay bây giờ, để lão nô có thể kịp thời về cung phục mệnh.”

Lý Vĩ nhìn y, lại nhìn rượu ngự, nhất thời không đáp. Mà Vận Quả Nhi đứng xem đã nhìn ra đầu mối, lo lắng xen lời ngăn cản: “Đô úy, rượu này tuyệt đối không thể uống!”

Gia Khánh Tử và Thôi Bạch nhìn nhau, hẳn cũng biết trong đây có chỗ khác thường, song song tiến lên gọi Lý Vĩ, lắc đầu với hắn.

Lý Vĩ không có phản ứng gì quá lớn với kêu gọi và ám chỉ của họ, vẫn đang cụp mắt nhìn chén rượu. Rượu kia tỏa hương ngọt nồng, sóng sánh dưới ánh nắng vàng nhạt, khiến ta để ý được tay Lý Vĩ đang run lên khe khẽ.

Lát sau, hắn nâng chén rượu lên, có ý đưa tới bên miệng, ta không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức phất tay áo đánh rơi chén rượu.

Chén rượu rơi xuống đất, vang tiếng vỡ tan, rượu bắn tung tóe. Vương Vụ Tư giận dữ, chỉ thị thuộc hạ muốn áp giải ta xuống, Lý Vĩ lại khom người xá y một xá dài, nói: “Ta có mấy câu muốn nói với Lương tiên sinh, mong Vương tiên sinh châm chước.”

Tư thái hắn khiêm nhường như vậy, Vương Vụ Tư tất nhiên không tiện cự tuyệt, bèn gật đầu.

Lý Vĩ quay sang ta, ôn hòa ra hiệu bảo ta đi cùng hắn: “Hoài Cát, lại đây.”

Ta không xem nhẹ thay đổi trong xưng hô của hắn đối với ta. Trước kia hắn luôn gọi ta là “Lương tiên sinh” như nội thần thị nữ trong phủ công chúa, trong tình huống thân phận của hắn cao hơn ta, xưng hô như vậy nghe vừa khách khí lại vừa xa cách. Gọi tên ta như bây giờ là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.

Hắn dẫn ta đến bên bàn đá, nhặt một cuộn tranh lên hai tay đưa cho ta, nói: “Làm phiền Hoài Cát chuyển bức họa này cho công chúa.”

Ta nhận lấy, mở ra xem. Đó là một bức tranh lụa thủy mặc, vẽ viện sâu cửa nặng thấp thoáng trong rừng trúc, trước cửa cỏ thơm rậm rì, sau viện lối nhỏ quanh co dẫn tới nơi mây khói thăm thẳm, trong sảnh vẽ một mỹ nhân thướt tha yêu kiều ngồi trước bình phong, sau lưng có thị nữ đang trang điểm cho nàng, bên cạnh mỹ nhân là một nam nhân vóc người hơi đậm bận bào rộng, tư thế ngồi thảnh thơi tự tại, mặt hướng về phía mỹ nhân, ngậm cười ngắm nàng.

Cành trúc cao thẳng hiên ngang, lá trúc miêu tả bằng hai nét móc cực kỳ tinh tế, ngàn cụm vạn khóm, đủ mọi hình thái, đó là đặc điểm vẽ trúc thủy mặc của Lý Vĩ, tranh này hiển nhiên nên hình dưới ngòi bút hắn. Viện hắn vẽ là dựa theo sân vườn nơi công chúa ngụ, dáng người nhân vật trong tranh cũng giống công chúa, đặc trưng của bản thân hắn và Vận Quả Nhi cũng phù hợp, nhưng cảnh tượng này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống hôn nhân của họ, hẳn là cảnh tượng hắn vẫn hằng ước ao trong lòng.

Hắn là người trầm lặng, không giỏi giao lưu với người khác, lúc vẽ tranh cũng thường xuyên khóa mình trong phòng, không cho ai vào trong đứng xem bên cạnh, tác phẩm hắn cho ta xem cũng không nhiều, có lẽ là sợ ta phát hiện ra tâm ý hắn gửi vào nét bút. Nhưng lần này, hắn lại mượn phương thức này công khai với ta bí mật riêng tư không thể nói ra mà hắn độc thủ trong lòng nhiều năm nay.

“Kỳ thực, người bên cạnh nàng đáng ra phải là anh.” Hắn chỉ vào nam nhân trong tranh, nói với ta, “Có một hôm ta đi ngang qua gác công chúa, thấy anh ngồi bên cạnh nàng ngắm nàng trang điểm, chính là dáng vẻ này.”

Ánh mắt ta dời từ bức họa lên mặt hắn, trong lòng muôn vàn cảm khái, cũng chẳng biết nên cất lời từ đâu. Mà thời khắc này hắn đối mặt với ta, vẻ mặt tỉnh táo thong dong khác hẳn trước đây, hàm một nụ cười thân thiện, lại nói: “Ta từng hận anh, cảm thấy anh cưu chiếm thước sào, cướp đi vị trí trong lòng và bên cạnh công chúa mà đáng ra phải là của ta, cũng khiến ta lâm vào tình cảnh thành trò cười cho thiên hạ. Lúc anh rời đi, ta thấy công chúa khổ sở như vậy mới ý thức được, nàng là muốn tìm bạn lữ phù hợp với cả tính tình và cuộc sống của nàng, anh và nàng thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, hai người thấu hiểu lẫn nhau, tâm ý tương thông, mà đối với nàng, ta chỉ là một kẻ xa lạ ngu dốt, không được nàng cho phép đã đột ngột xông vào cuộc sống của nàng.”

Thế nên, hắn quyết định lên tiếng cho ta, nhớ đến chuyện hồi kinh, ta rầu rầu nói: “Đô úy cầu xin quan gia tha thứ cho Hoài Cát, Hoài Cát lại chẳng trực diện tạ ơn, quả thật hết sức vô lễ.”

Lý Vĩ lắc đầu: “Không cần cảm ơn ta, khi đó ta không phải là vì giúp anh mà là không muốn nhìn công chúa vì lẽ đó mà tìm cách tự tử.”

Ta nói: “Lúc ấy người người bàn tán xôn xao, bất kể thế nào, đô úy có thể ra quyết định như vậy quả thực không dễ, Hoài Cát đội ơn nghĩa này, há có thể chỉ báo đáp bằng hai chữ cảm tạ.”

“Ta biết mời anh trở lại ta sẽ mất hết mặt mũi, nhưng mặt mũi của ta so với tính mạng công chúa thật chẳng đáng kể đến.” Lý Vĩ nói, sau đó lại cười cay đắng, “Đáng tiếc, ta vẫn chẳng tự mình biết mình, luôn ôm hi vọng, cho rằng khốn cảnh hôn nhân của chúng ta có thể hóa giải bằng thời gian và nỗ lực của ta… Ta thử mọi biện pháp, cả của bản thân cả của người khác kiến nghị, dẫu đối mặt với nàng hết lần này tới lần khác lạnh mắt sầm mặt, ta cũng vẫn không từ bỏ hi vọng. Sau đó, ta cũng không biết mình đang kiên trì cho điều gì, mà kết quả cũng mỗi lần một tệ đi, đến giờ còn hại thảm nàng.”

Ta rất khó tìm được lời thích hợp để nói, cũng sợ nói ra sẽ sai, vì vậy chỉ giữ im lặng, lắng nghe hắn giãi bày.

“So với anh, ta quả thật hổ thẹn, bất kể là đối với thư họa hay đối với nàng.” Hắn bùi ngùi thở dài, “Thưởng thức, trân trọng mà không thời thời khắc khắc nghĩ xem phải chiếm làm của riêng như thế nào, ấy hẳn mới là chân lý yêu người yêu vật.”

Cuộn lại bức họa, hắn trịnh trọng giao tranh vào tay ta, kết thúc cuộc tâm tình này bằng lời dặn dò sau cuối: “Xin hãy chuyển bức tranh cho công chúa, nói với nàng, nếu kiếp sau có duyên gặp lại, hi vọng ta không còn là kẻ xa lạ đột ngột xông vào địa bàn của nàng.”

Đoạn, hắn bước tới trước mặt tiểu hoàng môn bưng bình đứng hầu, nhấc nắp bình ra, giơ tay ngửa mặt, dứt khoát uống hết số rượu còn thừa lại bên trong.