Cố Thẩm - Bố Mày (Nhĩ Ba Ba)

Chương 9: 09




Chuyển ngữ: Trần

Giờ ở thành phố X là bảy giờ hai mươi lăm phút tối, là lúc đường phố bắt đầu lên đèn. Đã qua năm tháng lẻ tám ngày kể từ lần cãi vã tạm coi là lớn trước đó, vậy nên cũng có thể coi như tôi và ngài Thẩm đã cùng nhau trải qua năm tháng ngọt ngào khắng khít như tân hôn.

Sau đó, mọi thứ đã chấm dứt bởi một bát sườn kho vào giờ cơm tối lúc phố xá lên đèn của năm tháng sau.

Tôi đặt thức ăn đun có hấp có xào có, nấu mất nửa tiếng đồng hồ trước mặt quý ngài Thẩm, hồ hởi nhìn em gắp một miếng sườn lên bỏ vào miệng.

Ừm.

Tôi hỏi: "Có ngon không?"

Ngài Thẩm nhai sườn chẳng buồn đếm xỉa đến tôi. Tôi không chịu bỏ cuộc, một lần nữa đưa ra câu hỏi: "Có ngon không?"

Ngài Thẩm nhả miếng sườn đã gặm hết xương ra, trưng bản mặt hờ hững thờ ơ nói với tôi: "Tạm được."

???

Tôi hỏi có ngon không đâu phải thật sự hỏi mùi vị thế nào đâu.

Em chỉ cần nói ra đáp án tiêu chuẩn "rất ngon" là được rồi, đừng có nói mấy lời thừa thãi, ok?

Sao chả có ý tứ gì hết vậy!

Tôi tức anh ách, vươn tay ra túm lấy đũa của em, ngăn chặn ý đồ gắp miếng sườn thứ hai của em: "Không ngon thì đừng có mà ăn nữa."

Thẩm Thần Hàm ra sức giật đũa mình ra, không lại được tôi, tức giận đập bàn, chân dưới gầm bàn bắt đầu đá vào bắp chân tôi: "Mẹ kiếp anh bị điên à? Không phải chỉ là miếng sườn thôi sao, ngon ngon ngon ngon được chưa!"

Tôi quả thực bị em chọc tức ói cả máu, đứng phắt dậy cầm áo khoác bỏ ra ngoài. Đệt con mẹ, ông đây sẽ bỏ nhà đi bụi!

Lúc sập cửa lại, còn thấy Thẩm Thần Hàm chửi bới đằng sau: "Mả mẹ nó, dự báo thời tiết sắp mưa giờ đấy, anh ra ngoài vất vưởng làm cái khỉ gì!"

Mưa thì lại càng được thể tức cảnh sinh tình, tôi sập cửa bực bội đi thẳng một nước, cảm giác lang thang phải đến cả tiếng đồng hồ rồi. Một cơn gió quét qua, bắt đầu lác đác vài hạt mưa.

Tiếng sấm rền rĩ đì đùng.

Tổ sư, đúng là sắp mưa to thật.

Tôi nhìn quanh quất, chẳng biết đã chui vào một con ngõ nhỏ tối thùi lùi nào, đành tìm khắp nơi xem có mái hiên nào trú mưa được không.

Vất vả lắm mới tìm được mái hiên đủ một người đứng trú, thì mưa liền sầm sập dội xuống. Nước bắn ướt hết ống quần tôi, tôi cứ thế rúc sát vào trong. Móc điện thoại trong túi ra, định tìm xem xung quanh có cửa hàng tiện lợi hay khách sạn nhà nghỉ gì đó không, thì thấy một tin nhắn của Thẩm Thần Hàm gửi đến mấy phút trước.

"Mưa rồi còn không vác cái mặt về, mẹ kiếp, tính dầm mưa rồi cảm chết ngắc ra đó à?"

Tôi đọc mà quả thực muốn ói ra một búng máu già, kết hợp cùng tiếng sấm chớp rầm trời, tức càng thêm tức, liền xóa bỏ mẹ cái tin nhắn ấy đi luôn.

Bố tổ, ai thèm cái thứ quan tâm gai nhọn tua tủa này chứ! Bố đây cứ muốn tình yêu vang trời dậy đất, muốn những lời ca tụng và khen ngợi thẳng thắn trực diện, ồn ào phô trương đấy!

Đệt con mẹ nó chứ!

Cơn mưa này vô cùng lớn, dầm dề rả rích như thể chuẩn bị mưa một lèo vài ngày vài đêm, nhấn chìm thành phố này mới thôi. Tôi đứng dưới mái hiên, lồng ngực cũng bị mưa hắt ướt cả.

Ấy thế mà mưa to như vậy, lại thấy"một thằng đần đội mưa lớn vất vưởng bên ngoài.

Đợi đến khi thằng cha đó cầm ô gian nan bước tới gần, tôi mới phát hiện thằng đần ấy là người quen của mình.

Tên đó che ô bước tới trước mặt tôi. Mưa to đến độ em cầm ô vẫn bị mưa hắt ướt sũng cả người, tôi phịu mặt nhìn em, em cũng xị mặt nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Mẹ kiếp, em gắn thiết bị định vị lên người anh phải không?"

Bằng không thì đến tôi còn chẳng biết mình đang ở chốn quái nào, em ấy làm sao mà biết được.

Thẩm Thần Hàm nổi điên: "Mả mẹ ai rảnh gắn thứ dấm dở đó cho anh. Ông đây dùng cùng một ID điện thoại với anh, thấy anh đang ở gần đây, anh bị thiểu năng đấy à?"

Bị chửi là thiểu năng tôi ức vãi, không chịu nói gì.

Thẩm Thần Hàm cầm ô đứng bên ngoài, mưa rơi ướt sạch cả tóc lẫn mặt em.

Tôi càng tức không chịu được, vươn tay kéo em ấy lên, giành lấy ô, che trước người em chắn mưa hắt vào.

Nhất thời hai đứa đều lặng thinh, im re chẳng nói gì, trông trận mưa như trút nước này dội xuống, sau đó dần ngớt.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, mưa bắt đầu nhỏ lại, tôi nhìn Thẩm Thần Hàm ướt như chuột lột. Cứ thế mà đứng trong gió thêm mấy phút nữa thế nào cũng cảm lạnh, bèn kéo người áp sát lại bên mình, giương ô lên chuẩn bị kéo em ấy đi.

"Đi thôi chứ?" Tôi hỏi.

Em ấy thấp giọng ậm ừ.

Đang chuẩn bị dợm bước đầu tiên rời đi, lại bị ngón tay của em ngoắc lại.

Quay đầu qua, thấy em thoáng rũ đầu xuống: "Anh cái gì cũng tốt, nấu ăn ngon, tướng tá đẹp trai, năng lực làm việc tốt, tính cách tốt, kỹ thuật trên giường cũng tốt." Nói đoạn, em ngẩng đầu nhìn tôi.

Vãi thật, tôi sống bao nhiêu năm lần đầu tiên nghe thấy em ấy khen người khác như vậy, có chút sởn da gà, mặt già bất giác đỏ lựng.

Đợi đến lúc em ấy kể ra vô số cái tốt của tôi, tôi vẫn chưa kịp khiêm tốn một câu nào.

Quý ngài Thẩm lặng yên một chốc, rồi đột nhiên tiếp lời: "Có phải nói vậy thì anh mới vừa lòng, mới phấn khởi không?" Một chốc sau, em mỉa mai: "Anh cũng dễ dỗ ghê nhỉ, lão Cố."

Tôi tức quá trời tức, mặt cũng tức đến trắng bệnh mẹ rồi.

Duỗi tay kéo em ấy vào dưới ô: "Lang thang cái mẹ gì nữa, mau về nhà."

Chán chả buồn nói, lộn ruột.

Hai đứa tôi sóng vai đi trên đường hồi lâu. Một cơn gió quét qua, em rùng mình một cái, len lén nhét tay vào túi áo tôi. Nửa người cũng áp sát lấy tôi như để tìm lấy hơi ấm.

Tôi liếc khuôn mặt bị đông cóng đến hơi tím tái lại của em, trái tim lại không khỏi nhũn nhão hết cả ra. Nhấc tay lên quẹt đi nước mưa đọng trên trán em, cởi áo khoác ra trùm lên người em, khép chặt lại: "Đừng có làm hành làm tỏi nữa, mau bắt xe mà về đi thôi."

Em không hé răng, tay rón rén siết chặt tay tôi, ngón tay luồn vào giữa những kẽ tay tôi.

Đợi đến lúc về gần đến nhà, tôi vẫn nắm lấy tay em, ngang qua cửa hàng tiện lợi hãy còn cùng em thảo luận, về cái gì nhỉ.

Về... À, bột giặt trong nhà có phải sắp hết rồi không? Mai anh ở nhà hầm canh sườn củ mài nhé? Đúng rồi, nước tương trong nhà còn không ấy nhỉ? Ồ, hình như hết bao cao su rồi...

Túm lại đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt trong nhà.

Đời mà.

Đời mà, lúc nào chả như cái đuồi bầu vậy đó.

Có là Poodle chịch trời chịch đất thì cũng chẳng chịch lại được nó.

Nó sẽ mãi mãi như vậy, mặc cho mình có quậy tanh bành thế nào đi chăng nữa.

Nó sẽ mãi mãi lù lù ở đó, tựa như đám cao nhân quy ẩn chốn rừng sâu trong tiểu thuyết võ hiệp, mỉm cười nhìn mây gió xoay vần nơi cõi thế.

Bỗng một ngày, bạn vọng tưởng thay đổi cuộc sống, vậy nhưng thực ra cuộc sống còn khướt mới đếm xỉa đến bạn.