Chuyển ngữ: Trần
Tôi đè chặt tay Thẩm Thần Hàm, cảm nhận được rõ ràng người em run lên. Nương theo ánh sáng leo lét vẫn có thể trông thấy mắt Thẩm Thần Hàm thoắt cái hoe đỏ, đáy mắt thậm chí còn ầng ậc một hàng nước mắt lấp lánh.
Phút chốc tim tôi mềm nhũn. Cánh tay giữ chặt em cũng chẳng dám dùng sức nữa. Thoáng nới lỏng ra chút, Thẩm Thần Hàm liền rụt lại, men theo bờ tường trượt thẳng xuống.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt em, tựa như học sinh phạm lỗi, mẹ kiếp chả dám hó hé gì nữa.
Quả thực tôi muốn khiến em ấy đau lòng, cho em ấy một bài học để biết đường mà tem tém cái nết của mình lại. Tôi còn muốn cùng em ấy bên nhau trọn đời chứ nào phải chỉ tìm vui ham mới chốc lát. Nhưng lúc em ấy đau lòng thật rồi, tôi lại cảm thấy trái tim mình cũng nhói đau theo.
Mẹ kiếp, tôi đúng là thằng ngu bốc đồng, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
Tôi lặng lẽ nín thinh, ngồi chổm hổm bên cạnh, nhìn em vùi đầu vào giữa đầu gối. Một chốc sau, thấy lưng em khe khẽ run lên.
Khóc rồi...
Sống bao nhiêu năm, hiếm có lúc nào tôi luống cuống tay chân như thế này. Tôi vươn tay ra đặt lên lưng em, nghe tiếng em quát: "Mẹ kiếp, đừng có chạm vào em!"
Đã thế này rồi mà vẫn chẳng chịu sửa tính.
Thực lòng, có lẽ, thứ từ trong xương tủy đã vậy thì chẳng thể nào sửa được.
Bàn tay đặt trên lưng em của tôi khựng lại. Dạo này em luôn tất bật, người gầy đi bao nhiêu. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình cũng lộng hành ngang ngược quá. Đang yên đang lành tự dưng lên cơn bày trò làm cái gì, nghĩ vậy mặt già thoáng đỏ lựng.
Trận khởi nghĩa phản kháng cuộc sống kéo dài hai ngày này cứ vậy ảm đạm rút quân. Tôi suýt nữa đã vẫy cờ trắng đầu hàng, thở hắt ra, nói: "Anh sai rồi, em đừng vậy, ngoan nào."
Mới nói được nửa, Thẩm Thần Hàm đã ngẩng phắt đầu lên, đẩy tôi ngã dập mông cái phịch xuống đất.
Mặt Thẩm Thần Hàm đầy nước mắt, khóe mắt đỏ ửng trừng tôi: "*** mẹ anh, anh đi đi, không phải anh dám đóng cửa đó sao, đóng đi, ngủ đi, lo chuyện bao đồng con mẹ anh ấy!"
Tôi rất bực cái kiểu lúc nào cũng vậy của em ấy. Giờ tôi mà đứng lên đi, em ấy không vừa khóc vừa cầm dao chém chết tôi mới là lạ đó, ok?
Lúc nào cũng vậy, không muốn tôi đi, không muốn tôi ngừng thích em, cứ nói thẳng ra thì mất gì nào? Mất mặt lắm à?
Tổ sư chẳng phải ngày nào tôi cũng trơ cái mặt già ra nói yêu em, không thể rời xa em, muốn sống bên nhau cả đời trước mặt em ấy đó sao.
Nói ra những lời như vậy thì mất mặt lắm à?
Tôi phủi mông đứng dậy, nhìn em ấy ngẩng mặt lên theo động tác của tôi, nước mắt ùa ra càng tợn.
Tôi hạ giọng, hỏi: "Em muốn anh đi thật sao?"
Em gào lên bằng giọng nức nở: "Anh cút đi!"
Tôi lặng thinh một chốc: "Lời thật lòng, phải không? Em mà không nói thật, chẳng ai hiểu được em nghĩ gì trong lòng đâu."
Em sụt sịt ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.
Tôi dợm bước về phía cửa nhà. Bị em túm lấy ống quần, dưới ánh sáng chập chờn, có thể trông thấy những khớp xương em gồ lên.
Em nhìn tôi, bắt đầu ra sức lắc đầu, nước mắt cũng theo đó văng tứ tán. Giọng em khàn khàn, nhả từng chữ một như thể nặn từ lồng ngực ra: "Không, phải, không, phải."
Nói đoạn liền khóc òa lên: "Không phải, không phải, Cố Mạch Nhiên, em không muốn anh đi."
Tôi dừng bước lại, cảm nhận ngón tay em siết lấy gấu quần tôi, như thể muốn kéo tôi lại, không cho rời đi. Tiếng khóc nghẹn ngào nghẹt trong cuống họng.
Lòng tôi đau dã man.
Có chuyện gì không nói ra tử tế được mà cứ phải thế này. Như thể tôi bỏ ra sức chín trâu hai hổ, dùng hết trăm ngàn thủ đoạn mới có thể chật vật liếc được trái tim chân thành của em lấy một cái.
Tôi thở hắt ra, lại ngồi xổm xuống.
Tầm nhìn phủ đầy nước mắt của em di chuyển theo động tác của tôi. Tôi giang rộng vòng tay, làm tư thế đợi em nhào vào lòng mình.
Em duỗi hai tay ôm lấy cổ tôi, rúc người tới, nước mắt rơi cả xuống cổ tôi.
Tôi bế em lên, đưa trở về nhà. Thầm thì bên tai em: "Sau này đừng có mà nghĩ một đằng nói một nẻo nữa được không, anh nghe riết cũng sẽ đau lòng đấy."
Tiếng nức nở sụt sùi của em văng vẳng bên tai tôi, vẫn chẳng thấy lời đáp.