Cố Thẩm - Bố Mày (Nhĩ Ba Ba)

Chương 4: 04




Chuyển ngữ: Trần

Có lẽ do tranh thủ thời gian chạy tới, Thẩm Thần Hàm mang bộ dạng gió bụi lao đao, tôi trông mà mềm lòng. Nhưng còn chưa kịp mở miệng câu nào, ông giời này đã xị mặt, lạnh giọng, nói: "Ba mẹ ngủ chưa, lâu lắm rồi không về thăm họ."

Ô hay, tôi vừa về nhà thì em ấy đã lại chạy tới thăm ba mẹ tôi rồi, bình thường có thấy em muốn tới thăm đâu? Tôi im ỉm lặng thinh, nhất quyết không nói gì.

Thẩm Thần Hàm tiếp tục thấp giọng, nói: "Hôm nay mẹ gọi cho em bảo sao lâu rồi không về. Em nghĩ bao năm nay hai ông bà cũng đối đãi với em như con đẻ, bất luận chúng ta có thế nào, em vẫn phải tới thăm hỏi."

Được lắm, chuẩn bị lấp liếm đâu vào đó hết rồi, nói một lèo không chút sơ hở, còn cần tôi hó hé gì nữa.

Tôi đứng ở cửa, vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Thấy Thẩm Thần Hàm khựng lại, rũ mắt hồi lâu, lại tiếp: "Nếu ba mẹ ngủ rồi thì sáng mai em lại tới làm phiền vậy."

Dứt lời bèn quay lưng đi, còn cố ý bước cực kỳ chậm. Nếu tôi cứ theo đà ấy mà làm hòa thì lúc này hẳn là phải lên tiếng giữ em ấy lại, sau đó em ấy sẽ lại vùng vằng một chốc. Có thể tối nay, sau khi chúng tôi cãi nhau một trận nho nhỏ, quý ngài Thẩm đây sẽ mang ý lấy lòng cùng tôi trải qua sinh hoạt chăn gối.

Sau đó cùng lắm là qua được dăm hôm ba bữa, em sẽ lại đâu vào đấy. Mọi thứ trở về trạng thái ban đầu.

Ấy là trị ngọn không trị gốc, thế nên, tôi từ chối. Lập tức đóng sầm cửa lại. Vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, lạnh lùng tàn nhẫn.

Tôi tựa vào cửa hồi lâu, muốn khoét lỗ cửa ra coi Thẩm Thần Hàm. Lỡ như đau lòng quá thì sao, vậy kiểu gì tôi cũng sẽ không kìm được mà xông ra ngoài.

Thế là tôi dứt khoát xoay người về phòng.

Đệt con mẹ cuộc đời chứ!

Chẳng ngờ tôi chỉ vừa nhấc chân, bên ngoài chợt vang tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh vô cùng khủng bố. Không hay biết khéo còn tưởng nhà tôi đi vay nặng lãi, giờ đòi nợ thuê vác mã tấu đến tận cửa chém người.

Tôi sững sờ rồi nhanh chóng quay người ra mở cửa. Thẩm Thần Hàm đang đứng trước bậc cửa nhà tôi, mặt lạnh lẽo như băng tuyết dày ba tấc giữa tháng chạp. Thấy tôi mở cửa lập tức cho tôi một đấm, nện cho tôi xém thì ói máu.

Dường như em còn chưa hả giận, liên tục đạp tôi chí ít phải bốn năm phát nữa.

Mẹ kiếp bắp chân tôi sắp bị em ấy đạp bầm tím luôn rồi.

Bị đòn đến nổi đóa, tôi túm lấy cổ tay em, từng chút một đẩy ra phía ngoài. Tôi càng đẩy, em càng đạp tợn, cho đến khi tôi theo em ấy ra khỏi cửa nhà, giữa lúc bận bịu còn không quên đóng cửa lại, sợ chốc nữa choảng nhau ồn ào, đánh thức ba mẹ tôi dậy.

Tôi ra sức dồn Thẩm Thần Hàm vào tường, hai tay chống lên đó, ba máu sáu cơn: "Em nổi điên cái gì vậy?"

Quý ngài Thẩm phịu mặt chỉ trích tôi: "Điên con mẹ anh, đệt mẹ anh, Cố Mạch Nhiên! Hôm nay ông đây không đập chết anh thì hôm nay ông đây sẽ theo họ Cố nhà anh."

Vừa nói tay vừa giãy cật lực, may mà tôi đè em ấy trên giường không mười năm thì cũng phải được tám năm rồi, trên người chỗ nào chạm cái mềm nhũn là tôi biết tuốt. Tôi nhéo vào sau hông em ấy một cái, cả người em oặt xuống, thở phì phò, hằm hè căm tức nhìn tôi.

Tôi thực không hiểu nổi Thẩm Thần Hàm nữa. Lúc nào cũng phải căng lên như thế, làm đóa hoa trên đỉnh núi cao, không thể vấy bẩn. Cả đời chẳng chịu xuống nước, nhận thua hay xin lỗi tôi.

Mấy năm đầu tôi còn thấy đó là tình thú, ngại ngùng đáng yêu chết đi được.

Ở bên nhau lâu rồi, ngày nào cũng ăn ngủ ỉa đái cùng nhau, sáng nào dậy cũng thấy người kia móc gỉ mắt, em ấy vẫn lại cứ vậy với tôi. Ra chiều cả thế giới này chỉ có Thẩm Thần Hàm tôi chẳng bao giờ sai.

Tôi ấn chặt em ấy lên tường, nhìn bộ mặt tức tối cáu bẳn của em ấy, cảm thấy vô cùng bất lực: "Rốt cuộc em muốn gì đây, ngàn dặm xa xôi chạy tới nhà anh chỉ để đánh nhau một trận thôi à?"

Thẩm Thần Hàm vẫn cứ sửng cổ lên: "Ai bảo anh ngứa đòn."

Tôi đến là tức cười với cái nết này của em ấy, bèn nói ra những lời khá là lạnh lùng vô tình: "Vậy được, giờ em đánh cũng đánh rồi đấy, đi được chưa?"

Thẩm Thần Hàm trợn trừng mắt lên nhìn tôi, hai luồng ánh lạnh cứ thế xoẹt xoẹt khoét vào mặt. Em ấy lại ra sức giãy giụa, có vẻ sống mái chưa chết chưa thôi.

Bị tôi đè dí lại, thở dài: "Em làm gì khó coi quá vậy..." Khựng lại một chốc, nhìn vẻ mặt điên tiết của em ấy, tôi miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cắn răng nói: "Sao em cứ không chịu tin rằng anh thực sự không thể yêu nổi nữa rồi vậy..."

Tôi khựng lại, rồi nói: "Thực sự chịu hết nổi em nữa rồi."