Cố Tam Tiểu Thư Lấy Chồng Rồi

Chương 7




Nửa tháng sau, đại ca của Cố Chỉ Lạc chuẩn bị đi ra ngoài hộ tống khách buôn nên nàng đã giúp y đi mua một ít đồ lặt vặt, trên đường thì đụng phải Mục Hy Nhi.

Nàng cực kì hận Mục Hy Nhi, nhưng lý trí đã ngăn lại ý định muốn giết người của nàng. Nàng khinh thường không thèm để ý và đi lướt qua nàng ta nhưng Mục Hy Nhi đã nhanh chóng cản nàng lại.

“Cố Chỉ Lạc, tốt nhất là ngươi nên buông tay đi. Nguyên Tu ca ca đã đồng ý lấy ta làm vợ rồi, ngươi tội gì mà phải tự lừa mình dối người và cố chấp quấn lấy chàng ấy như thế?”

“Lừa mình dối người sao? Ai mới là người tự lừa mình dối người ở đây thế? Ngươi cảm thấy rằng một người phụ nữ mua vui bị ngàn người nằm vạn người cưỡi như ngươi có thể bước chân vào cửa nhà họ Tống được sao?”

Cố Chỉ Lạc bắt lấy cổ tay đang giơ lên của Mục Hy Nhi rồi lạnh lùng chế nhạo: “Mục Hy Nhi, trước tiên ngươi nên hiểu rõ tình hình hiện tại, đó là nếu như ta không đồng ý làm vợ của huynh ấy thì ngươi ngay cả tư cách làm vợ lẽ cũng chẳng có. Cho nên, có lẽ bây giờ ngươi nên cầu xin ta hãy cưới Tống Nguyên Tu đi, bằng không thì cả đời này của ngươi đừng hòng mơ tưởng sẽ lấy được huynh ấy.”

Hất tay nàng ta ra, Cố Chỉ Lạc tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng đi chưa được hai bước, nàng đã nghe thấy tiếng hét đau đớn ở đằng sau, nàng quay đầu lại thì thấy Mục Hy Nhi đã ngã xuống trong vũng máu.

“Hy Nhi!”

Không biết Tống Nguyên Tu từ đâu xuất hiện đang lo lắng ôm chầm lấy Mục Hy Nhi. Cố Chỉ Lạc còn đang nghi ngờ nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai của Mục Hy Nhi thì bất chợt nghe nàng ta nói: “Nguyên Tu ca ca, vì sao Cố tam tiểu thư lại muốn giết ta chứ? Có phải là do nàng ấy nghĩ rằng Hy Nhi đã cướp Nguyên Tu ca ca đi không? Nguyên Tu ca ca, là Hy Nhi làm sai rồi sao? Nhưng Hy Nhi không còn được bao nhiêu thời gian nữa….”

Nàng ta khóc đẫm lệ đáng thương thu hút rất nhiều người vây xem, Cố Chỉ Lạc há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tống Nguyên Tu nhanh như cơn gió bay tới tát thật mạnh một cái.

“Cố Chỉ Lạc! Huynh đã đồng ý lấy muội rồi! Muội còn muốn thế nào nữa?! Sao muội lại ác độc như vậy? Hy Nhi là vô tội, vì sao muội không chịu buông tha cho nàng ấy chứ?”

Chát!

Cố Chỉ Lạc trả lại cho hắn một cái tát cũng mạnh không kém. Mộ Dung Vân bước ra khỏi đám đông, chàng lo lắng nàng đi ra ngoài một mình nên luôn một mực đi theo sau lưng nàng. Quả nhiên, đã xảy ra chuyện rồi, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Cố Chỉ Lạc vào lòng, Mộ Dung Vân đau lòng không thôi.

“Tống Nguyên Tu, muội và huynh lớn lên cùng nhau, muội là người như thế nào, chẳng phải huynh là người rõ ràng nhất sao? Huynh cảm thấy muội sẽ vì ghen ghét ả ta mà ra tay giết hại ả sao? Huynh cho rằng muội là con người như vậy hả? Là do ả ta cố tình tìm muội gây sự trước, ả muốn đánh muội, muội chỉ là đẩy nhẹ ả ta ra thôi mà, như thế là sai ư?!”

Tống Nguyên Tu khẽ sững sờ trước những giọt nước mắt của Cố Chỉ Lạc, hắn muốn giải thích gì đó, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Vân đang ôm cả thân thể của nàng trong vòng tay thì trái tim của hắn nóng lên như bị lửa thiêu đốt, lời nói ra cũng không kịp suy nghĩ kỹ càng.

“Hy Nhi là một người hiền lành, không hề có tâm cơ, nàng ấy chắc chắn sẽ không cố tình tìm muội gây sự trước. Ngược lại là muội đấy, suốt ngày cứ ở cùng một chỗ với cái tên này làm gì? Muội đừng quên muội là người đã có hôn ước! Đúng là không biết xấu hổ!”

Nghe câu nói sau cùng của hắn, Cố Chỉ Lạc tức tới mức thân thể phát run. Mộ Dung Vân vung tay ôm chặt nàng vào ngực, che chở cho nàng cẩn thận từng li từng tí, sau đó nâng mắt lên nhìn Tống Nguyên Tu, ánh mắt của chàng nhiễm đầy sát khí lạnh như băng.

“Tống Nguyên Tu, ngươi hết lần này đến lần khác cư xử vô lý với bản Vương như vậy là do cảm thấy nhà họ Tống của ngươi sống an nhàn quá phải không? Người đâu?”

Vừa ra lệnh một tiếng, trước mặt họ ngay lập tức xuất hiện bốn người đàn ông mặc trang phục thị vệ của Vương phủ Vân Dương.

“Vương gia!”

“Mau đi mời hai người lớn trong nhà họ Tống đến Vương phủ, truyền lời với bọn họ rằng bản Vương muốn mời họ uống trà.”

Sau khi nói xong, chàng quay đầu nhìn Mục Hy Nhi đang nằm trên mặt đất, mặt vô cảm híp mắt lại.

“Đưa người phụ nữ này đến Đại Lý Tự, báo lại rằng nàng ta đã hành thích bản Vương ở trên đường.”