Kể từ ngày hôm đó, Cố Chỉ Lạc bắt đầu trốn tránh Tống Nguyên Tu. Nàng không muốn gặp hắn, Cố Chi Phong sợ nàng nghĩ ngợi lung tung nên thường xuyên đưa nàng ra ngoài, đi dạo bên hồ để giải sầu. Nàng rất vui sướng tự tại, nhưng bên người lúc nào cũng có một Mộ Dung Vân đi theo.
Cho dù Cố Chỉ Lạc có chậm chạp đến đâu thì cũng dễ dàng nhìn ra được đại ca của nàng đang cố ý tác hợp cho nàng và Mộ Dung Vân, vì thế nên nàng luôn tìm lý do để né tránh chàng ấy. Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Mộ Dung Vân mỗi khi nhìn nàng rất kỳ lạ, cho nên nàng đã quyết định nói chuyện thẳng thừng với chàng.
Tuy nhiên, khi nàng đến điểm hẹn ở Thiên Hạ Cư đã vô tình nhìn thấy Tống Nguyên Tu bên ngoài cửa sổ. Nàng còn đang cảm khái hai người họ thật có duyên thì vừa hay trông thấy Tống Nguyên Tu bị người ta trực tiếp trùm bao vào người và khiêng đi.
Mặc dù rất tức giận nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Tống Nguyên Tu như vậy mà không cứu, vậy nên chưa kịp đợi Mộ Dung Vân đến, nàng đã nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống chạy đi cứu người.
Cơ thể của Tống Nguyên Tu rất yếu ớt nên không thể học được võ công, thứ duy nhất mà hắn có thể làm tốt là bắn cung. Cố Chỉ Lạc đã cố gắng tìm cho hắn một bộ công pháp phù hợp để giúp hắn phòng thân.
Cháu ngoại trai của Thừa tướng đã phái người bắt cóc Tống Nguyên Tu. Khi Cố Chỉ Lạc đi theo sau hắn ta đến nơi mới biết được bọn hắn còn bắt cả Mục Hy Nhi. Mục Hy Nhi đang mặc quần áo tả tơi nằm trên mặt đất, bộ dạng như người mất hồn, bên cạnh là đội quân hùng hổ do cháu ngoại trai của Thừa tướng dẫn đến.
“Một thứ đồ chơi bẩn thỉu vạn người cưỡi như ngươi đã hại ông đây năm đó phải chịu thiệt chi ra một vạn lượng, giờ nghĩ lại thì thấy xui xẻo và buồn nôn muốn chết. Các huynh đệ, con đàn bà này thưởng cho mọi người đấy.”
Không cần nghĩ nhiều, e là hắn ta đang tính toán các khoản nợ cũ đây mà.
Cố Chỉ Lạc nhanh chóng giải quyết xong một đám người, cháu ngoại trai của Thừa tướng run rẩy chỉ tay vào Tống Nguyên Tu đang nằm hôn mê trên mặt đất.
“Hắn đã ăn phải thuốc độc, nếu ngươi dám làm gì ta thì hắn chắc chắn sẽ phải chết.”
Cố Chỉ Lạc đàm phán điều kiện với hắn ta, nàng thả hắn ta ra, hắn ta sẽ giao thuốc giải cho nàng. Không nghĩ tới cái tên này vẫn còn nhớ kỹ mối thù với nàng.
“Năm đó ông đây bị đánh cho gần chết, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Trong hai người các ngươi, chỉ một người được phép sống, ở đây còn một phần thuốc độc nữa, nếu ngươi dám nuốt nó thì ông đây sẽ đưa thuốc giải cho hắn ta, chỉ có một viên thuốc giải thôi.”
Cố Chỉ Lạc nhớ lại… nàng đã dây dưa với Tống Nguyên Tu gần hết cuộc đời này, cho dù hắn không yêu thương nàng thì nhiều năm như vậy, ít nhất giữa hai người cũng còn có tình thân.
Đút thuốc giải vào miệng của Tống Nguyên Tu xong, cơ thể của Cố Chỉ Lạc mềm nhũn hẳn ra. Lúc nàng phát hiện có vệt máu ở khoé miệng mình thì cũng là lúc nàng ngã quỵ xuống đất.
Thật bất ngờ, nàng đã ngã vào một vòng tay rộng lớn ấm áp.
“Lạc Lạc, ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
Mộ Dung Vân ôm Cố Chỉ Lạc đã bất tỉnh rời đi, đồng thời phái người bắt cháu ngoại trai của Thừa tướng lại, chàng dặn dò ám vệ của mình nếu cháu trai của Thừa tướng không chịu giao thuốc giải ra thì sẽ chặt đầu của hắn và gửi đến phủ Thừa tướng.
Khi Tống Nguyên Tu tỉnh dậy chỉ thấy Mục Hy Nhi đang khóc lóc ầm ĩ ở bên cạnh.
“Nguyên Tu ca ca, rốt cuộc chàng cũng tỉnh rồi. Bọn hắn đút thuốc độc cho chàng, sau đó lại ép Hy Nhi ăn thuốc độc theo, nhưng chỉ có một viên thuốc giải mà thôi, Hy Nhi không thể để Nguyên Tu ca ca chết được. Bây giờ thời gian còn lại của Hy Nhi chỉ có một tháng, Nguyên Tu ca ca, chàng sẽ lấy Hy Nhi mà phải không?”