Vân Mộc hiện tại biết được mình yếu ớt nhường nào, nghe Bạch Y thiếu nữ giải đáp về cảnh giới tu luyện hắn mới biết, mình trước đây đúng là ếch ngồi đáy giếng, Chiến Sĩ, Chiến Sư cái gì chứ trong mắt Bạch Y thiếu nữ hắn chỉ là một kiến hôi không đáng nhắc đến.
"Ngươi đừng quá tự ti, ngươi có thể từ từ mạnh lên mà !" Nàng khuôn mặt ngây ngô đáng yêu nhìn hắn.
"Đa tạ cô nương, ta chỉ có Nhị Cấp huyết mạch, thì có thể mạnh lên được bao nhiêu chứ" Hắn khuôn mặt ủ rủ cuốn đầu xuống dưới nói.
"Lão Thôn Trưởng chúng ta, Lục Cấp huyết mạch cũng chỉ có thể tu luyện đến Linh Anh Cảnh, ta cố gắng bao nhiêu nữa đời này của ta Luyện Thể Cảnh không thể tiến xa hơn được nữa" Vân Mộc có chút không cam lòng, bất đắt dĩ nhìn nàng nói.
"Ai nói ngươi chỉ có thể Luyện Thể Cảnh, ngươi có thể sống được ở đây, chứng tỏ ngươi rất giỏi" Nàng nhìn về phía hắn đáp.
"Là do công pháp của ngươi chỉ có như vậy, nên ngươi mới yếu đuối, ta dạy ngươi tu luyện được không?" Nàng mong chờ nhìn về phía hắn.
"Cô Nương thật sự dạy ta tu luyện sao? Sư Phụ nhận đệ tử một lạy!" Hắn thân thể chưa khỏi hẳn, cố gắng ngồi dậy dập đầu bái sư, hắn rất chờ mong, một ngày hắn sẽ cường đại như nàng.
"Đừng gọi ta Sư Phụ, gọi ta Tỷ là được !" Nàng vui vẻ thấy hắn đáp ứng.
"Ta có thể dạy ngươi, ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu được không ?" Nàng có vẻ khẩn trương nhìn hắn hỏi.
"Bạch Tỷ, yêu cầu gì của ngươi ta đều đáp ứng" Hắn làm sao có thể từ chối, đây là cơ hội có thể thay đổi cả cuộc đời hắn, cho dù bất kể điều gì hắn đều đáp ứng, chỉ vì một lí do hắn muốn cường đại, cường đại có thể bảo vệ Nương hắn, bảo vệ Vân Thôn.
"Ngươi sau này tu luyện có thành tựu, phải dẫn ta ra khỏi Hoang Vục, nhìn ngắm Trung Châu, nhìn ngắm thế giới bên ngoài".
"Sư Phụ nói với ta, bên ngoài rất vui, rất nhiều thứ mới mẽ, thế giới bên ngoài rất nhiều người, rất nhiều đồ ăn ngon!"
Nàng vui vẻ hai mắt sáng lên chờ mong ngày Vân Mộc thoát khỏi Hoang Vực, chờ mong Vân Mộc trở thành cường giả như sư phụ nàng tiên đoán.
"Nhưng mà trước khi tu luyện, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt.
" Nàng căn dặn hắn một chút vội ra ngoài, đi được vài bước nàng đứng lại quay đầu nhìn hắn.
"Vân Mộc đệ có thể đặt tên cho ta được không? Ta không có tên" Nàng chờ mong nhìn hắn.
"Bạch tỷ ta có thể đặt tên cho tỷ sao, như vậy hình như không tốt cho lắm"
"Được mà, được mà ta muốn có tên, ta muốn có tên" Nàng nhìn hắn vui vẻ cười nói rất chờ mong.
Cuối cùng sau ngàn năm nàng cũng có tên không còn ai gọi nàng là Huyết Giao nữa, nàng thật sự không thích cái tên gọi này.
"Bạch tỷ một thân Bạch Y, xinh đẹp nho nhã, tỷ sống ở nơi âm u, lạnh lẽo ta liền gọi tỷ Bạch Hà được không?"
Hắn lần đầu tiên đặt tên cho người khác, một cô nương còn rất xinh đẹp, làm sao hắn không động tâm cho được, nếu Bạch tỷ giống như thiếu nữ trong thôn, hắn liền cưới nàng làm Nương Tử.
Nhưng hiện tại hắn nào dám như vậy, Bạch tỷ tu vi cao như vậy, hắn chọc nàng tức giận lỡ như nàng giết hắn thì sao, Mỹ Nhân không ôm được về nhà còn mất luôn mạng ở chỗ này thì không được.
"Bạch Hà, ta tên Bạch Hà, cảm ơn Vân Mộc đệ đệ" Nàng đứng ngoài cửa vui vẻ nhảy lên, sau đó nhảy chân sáo quay đầu rời đi.
Vân Mộc nhìn thấy Bạch Hà rời đi, lẳng lẳng suy nghỉ một số chuyện, không biết bản thân mình tu luyện được đến trình độ nào, cũng nghi hoặc về thân phận của Bạch Hà, rốt cuộc nàng là ai tại sao xuất hiện ở nơi này.
Nàng là Nhân Loại hay là Yêu Thú sao có thể sống hơn ngàn năm, nàng rốt cuộc từ đâu đến, tu vi lại cao như vậy, nàng có mục đích gì mà dạy hắn tu luyện , nàng nói muốn hắn dẫn nàng ra khỏi Hoang Vực, thực lực của hắn như bây giờ, phải mất bao lâu hắn mới có thể đi ra Hoang Vực.
Những suy nghĩ lung tung trong đầu thiếu niên, hắn có rất nhiều câu hỏi, nghi hoặc nhưng biết làm sao bây giờ, nếu nàng đã muốn dạy hắn, hắn liền nghe theo,cũng rất chờ mong, cứ như thế hắn suy nghỉ một hồi, vết thương cũ lại tái phát, hắn đành nghỉ ngơi rồi dần dần thiếp đi.
Thời gian nháy mắt trôi qua, đã hơn mười ngày thương thế của hẳn cũng dần dần bình phục , suốt mấy ngày nay Vân Mộc được Bạch Hà chăm sóc rất chu đáo, nấu thuốc hái Huyết Quả cho hắn rất nhiều, hắn từ ban đầu khá là phòng bị nàng từ từ buôn bỏ phòng bị, sinh ra một tia hảo cảm.
Mấy ngày tiếp tục sau đó, thương thế của hắn cùng bình phục hoàn toàn.
Ngày hôm nay hắn sẽ bắt đầu tu luyện nhưng đã đợi mấy giờ đồng hồ chưa thấy Bạch Hà xuất hiện, hắn rất lo lắng nàng xảy ra chuyện, tuy biết nàng cường đại nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân.
(lúc này Tiểu Mộc chưa biết Bạch Hà là Yêu Thú nha mọi người , tuy trước đó, nàng có nói qua nàng là Huyết Giao Vương lúc đó Tiểu Mộc không chú ý nên không biết).
Thời gian hơn một giờ trôi qua, nàng tu luyện từ Huyết Hà quay lại nhà tranh, thấy hắn thương thế đã ổn định liền kéo hắn đi đến bờ Huyết Hà.
"Bạch Hà tỷ chúng ta đi đâu?" Hắn hiện tại không biết nàng dắt hắn đi đâu, đơn giản nàng quá mạnh, kéo một cái Vân Mộc liền không có sức phản khán, hắn cười cười vì ban đầu còn lo lắng cho nàng, đành vô lực đi theo.
Bạch Hà không trả lời, cứ thế dẫn Vân Mộc đi đến bờ Huyết Hà, nhìn thấy hắn mồ hôi nhể nhải, Bạch Hà chống nạnh nhìn hắn nói.
"Vân Mộc đệ yếu quá đi, di chuyển có một chút liền mệt như vậy?".
"Bạch tỷ, tu vi ta rất thấp, đi xa như vậy tất nhiên rất mệt!" Vân Mộc vừa thở vừa nói, Vân Mộc lúc này thật sự là rất mệt rồi.
"Thôi được rồi đệ nghỉ ngơi đi , một giờ sau bắt đầu tu luyện" Bạch Hà ngồi trên một tảng đá nhỏ, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, nàng nhìn xuống dưới đất không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đa tạ Bạch tỷ" Vân Mộc cũng không tiếp tục nhìn nàng, tìm một chỗ thích hợp nghỉ ngơi.
Một giờ trôi qua Bạch Hà liền gọi "Vân Mộc đệ, lại đây ta dạy đệ tu luyện, đừng ể oải nữa!" Bạch Hà ngồi trên tảng đá vẩy tay gọi Vân Mộc.
Vân Mộc nghe tiếng của Bạch Hà gọi liền chạy tới chỗ nàng, hớn hở nhìn nàng hỏi "Bạch tỷ, chúng ta bây giờ làm gì ?".
"Đệ cởi hết quần áo ra" Nàng ngây thơ nhìn hắn bảo.
"C ởi quần áo sao? Như vậy không tiện cho lắm " Thiếu niên 17 , 18 nghe người khác kêu mình c ởi quần áo làm sao không ngượng ngùng.
"Có gì mà không tiện,lúc đệ bị thương ta c ởi quần áo cho đệ, đâu có bị sao?" Bạch Hà ngây thơ trong sáng như một đứa trẻ vậy, đối với nàng, những chuyện này thực sự không có một chút nào ngại ngùng.
"Đệ không cởi, ta giúp đệ cởi" Bạch Hà chuẩn bị động thủ.
"Ta cởi, ta cởi tỷ đừng lại đây!" Hắn ngại ngùng quay người sang chổ khác bắt đầu c ởi quần áo.
Vân Mộc c ởi quần áo quay sang chỗ khác , Bạch Hà rất hiếu kì tò mò nhìn hắn "Xong chưa , c ởi quần áo làm sao lâu như vậy?".
"Xong rồi, xong rồi tỷ đừng lại đây" Hắn nghẹn ngùng trả lời.
"Nếu đã c ởi quần áo xong, nhảy xuống Huyết Hà đi.
" Bạch Hà nhìn hắn bàn tay chỉ về phía Huyết Hà kêu hắn nhảy xuống.
"Bạch tỷ đừng đùa ta, nhảy xuống đó xương ta cũng không còn, làm sao tu luyện" Hắn nhìn nàng có chút sợ hải.
"Không chết được, không chết được, ta bảo như thế nào thì đệ làm theo ta là được, nếu đệ xảy ra vấn đề gì ai dẫn ta đi ra Hoang Vực".
Bạch Hà nhìn Vân Mộc không hiểu , người khác muốn nhảy vào còn không được ngươi lại từ chối.
Thấy Vân Mộc sợ hãi như vậy nàng đành giải thích cho Vân Mộc hiểu, Huyết Hà quý giá như thế nào.
"Đệ có biết Huyết Hà từ đâu mà thành hay không?"Bạch Hà nhìn hắn hỏi.
"Không biết".
"Cả một dòng Huyết Hà này đều là tinh huyết của một vị Long Tộc ở Tiên Giới, ta một ngàn năm nay ở chỗ này tu luyện mới có tu vi như bây giờ, tuy bây giờ Long Huyết không còn nhiều như ngàn năm trước, nhưng đối với đệ cũng rất quý giá".
"Từ bây giờ ngoài thời gian ngủ ra, mỗi một ngày đều phải ở dưới Huyết Hà ngâm mình,thay đổi cơ thể đệ mới có thể mạnh hơn được, Huyết Khí còn không giết được đệ, nên đệ đừng lo lắng.
" Nàng thao thao bất tuyệt nhìn hắn giải thích.
"Ta nghe lời tỷ" Sau khi nghe Bạch Hà giải thích hắn liền nhảy xuống Huyết Hà.
Vừa nhảy xuống Huyết Hà như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt thân thể hắn, gân mạch, xương cốt, da thịt từ từ bị bốc ra, hắn đau đớn không biết nhổ ra bao nhiêu ngụm máu,nhưng vẫn có gắng chịu đựng,hắn cảm nhận được thân thể mình mạnh lên rất nhiều.
Cứ như thế hắn tiếp tục ngâm mình, cơ thể nứt ra, hồi phục, nứt ra hồi phục, suốt mấy giờ, hắn liền không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Sau một giờ hắn gất đi, tỉnh lại đã thấy mình nằm bên cạnh Bạch Hà, muốn nhúc nhích thân thể một chút liền đau đớn không thôi.
.