Cố Sự

Chương 85-86: 85: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu - 86: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (2).




85: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu


Ngàn năm trôi qua Sở Tích Nguyệt cũng đã thành công hấp thu toàn bộ năng lượng của vị kia Chí Tôn Cảnh nằm bên trong quan tài, nàng cũng thành công dung hợp được Tiên Ma Lực, lột bỏ Ma Thai, Tiên Thai, tạo ra một cái Tiên Ma Thai chân chính, thế gian này có lẽ chỉ có một mình nàng sở hữu.

Sở Tích Nguyệt mở mắt tỉnh lại, đôi mắt thâm thúy mà âm trầm, bên trong đôi mắt của nàng chứa đầy sát khí, chứa đầy ma lực làm cho người ta thần hồn điên đảo, làm cho người khác chấn kinh động phách.

Mái tóc đen nay đã nhuộm đỏ một màu máu đỏ rực, mái tóc như thác nước chảy xuống, như có ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt thế gianf, ẩn chứa một thân sát phát chi đạo.

Sở Tích Nguyệt đứng dậy đôi mắt âm trầm nhìn lên bầu trời, nàng ngàn năm nay chịu sự tra tấn, đau khổ mà Tiên Ma Lực mang lại, nàng nhẹ nhàng cười một cái, kiểm tra thân thể của mình một chút hài lòng, coi như ngàn năm chịu đựng đau khổ đối với nàng đáng giá.

Sở Tích Nguyệt mang theo Hồng Huyền Táng trở lại Thiên Trúc Lâm, mỗi một bước đi của nàng đều tỏa ra sát khí nồng đậm cực kì đáng sợ, nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghỉ nàng từ địa ngục trở về.

Sở Tích Nguyệt bước vào Thiên Trúc Lâm, sát khí tỏa ra làm cho cả rừng trúc run lẩy bẩy, bọn chúng đang phòng bị với nàng, điều mà trước nay chưa từng có, có lẽ cả khu rừng đã cảm nhận được sự thay đổi của nàng.

Một giọng nói nhẹ nhàng có mấy phần lạnh lẽo từ ngôi nhà tranh phát ra truyền đến phía Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, mau thu lại sát khí, muội tỏa ra sát khí làm bọn chúng sợ!" Thanh Xà từ trong nhà tranh đi ra dặn dò Sở Tích Nguyệt.

"Thanh Xà tỷ, xin lỗi ta vẫn chưa quen với sự thay đổi của mình" Sở Tích Nguyệt có phần lúng túng trả lời.

"Không sao, Tiểu Nguyệt Nguyệt" Thanh Xà nở một nụ cười thật tươi với Sở Tích Nguyệt.


"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không cảm nhận được Tiên Lực, Ma Lực phát ra từ muội, có chuyện gì sao ?"
"Thanh Xà tỷ không có vấn đề gì, chỉ là ta hiện nay đã không còn tu Ma Lực, Tiên Lực nữa rồi".

"Hiện tại thứ mà ta tu luyện là Tiên Ma Lực lượng, nó ẩn chứa cả Ma Lực, Tiên Lực bên trong".

"Tiểu Nguyệt Nguyệt không sao là tốt, ta không làm phiền muội nghỉ ngơi nửa, mau đi nghỉ ngơi, đã ngàn năm rồi muội chưa từng nghỉ ngơi" Thanh Xà có một vài phần đau xót nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

"Ừm".

Sở Tích Nguyệt đi vào bên trong nhà tranh của mình nghỉ ngơi, ngồi xuống giường, nàng nhắm mắt lại, sau đó kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình, cơ thể của nàng hiện tại đã thay đổi hoàn toàn, bên trong Tiên Ma Thai nhìn giống nàng y hệt, lại tỏa ra một nguồn Tiên Ma Lực cực kì nồng đậm.

Tu vi của nàng ngàn năm nay không tiến bộ bao nhiêu vẫn nằm im ở một chổ, nhưng mà nàng hiện tại đã không phải là Tiên Tu hay Ma Tu nên nàng cũng không để ý những đều đó quá nhiều, nàng cũng tự sáng tạo ra cho mình một loại cảnh giới mới mà nàng tu luyện Tiên Ma Lực.

Hiện tại nàng tu vi nằm ở Tiên Ma Hoàng, cảnh giới này tương đương với Tiên Hoàng và Ma Hoàng Cảnh, nhưng mà Sở Tích Nguyệt hiện tại đã mạnh hơn Tiên Hoàng, Ma Hoàng rất nhiều, cũng phải thôi nàng ngàn năm bị Tiên Ma Lực dày vò, sức chịu đựng của nhục thân đã tăng lên rất nhiều, Thần Hồn cũng mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường gấp trăm ngàn lần.

Nếu nàng cùng một Bất Hủ Tiên Tôn chiến đấu nàng nằm chắc bảy phần chiến thắng, chưa kể như thể nàng còn chiếm ưu thế về Thôn Thiên Ma Công nay đã tăng cấp lên một tầm cao mới, đối với một Bất Hủ Tiên Tôn bình thường nàng có thể đánh thắng mà không cần suy nghỉ quá nhiều, nhưng mà Chung Cực Tiên Tôn thì lại khác, nàng không chắc chắn có thể thắng được bọn họ, còn về Tiên Hoàng Cảnh nàng có thể nhẹ nhàng miểu sát chỉ trong vòng một chiêu.

Thôn Thiên Ma Công của nàng cũng đã tăng lên thành một công pháp cao cấp hơn trước kia rất nhiều, Thôn Thiên Ma Công nay đã tiến hóa thành Bất Diệt Thiên Công, nó có thể hấp thu toàn bộ Tiên Lực, Ma Lực, tất cả các loại lực lượng bên ngoài về cho nàng sử dụng, lại thêm công dụng chữa trị mạnh mẽ, giúp nàng sau này không quá lo lắng khi bị thương, đây là một bước tiến bộ vượt bật của nàng trong ngàn năm nay.

Hồng Huyền Táng cũng đã thay đổi rất nhiều, nó đã có thể tự do di chuyển, đã có linh trí của bản thân mình, đã có thể biến hóa thành bất cứ thứ gì nó muốn, hiện tại nó còn cao cấp hơn Đế Binh rất nhiều.


Thanh âm từ Hồng Huyền Táng phát ra truyền đến bên tai Sở Tích Nguyệt, như đang hương phấn muốn đi chinh chiến, muốn chiến đấu để bản thân phát triển.

"Tích Nguyệt, Tích Nguyệt thật nhàm chán, ta muốn đánh nhau, muốn đánh nhau!" Hồng Huyền Táng như một đứa trẻ làm nũng với Sở Tích Nguyệt.

"Được rồi, chúng ta phải nghỉ ngơi một thời gian, không cần gấp ngươi muốn đánh nhau ta sẽ cùng ngươi đánh đến mệt chết thì thôi!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt tươi cười trên tay cầm Hồng Huyền Táng trả lời.

"Tích Nguyệt, Tích Nguyệt, thật lâu chưa chiến đấu, ta thật nhàm chán nha!" Hồng Huyền Táng lần nữa làm nũng với nàng.

"Ngươi trước đây không có linh trí làm sao biết được rất lâu rồi chưa chiến đấu ?" Sở Tích Nguyệt nghi hoặc nàng biết rằng trước đây nàng cùng Hồng Huyền Táng có tâm ý tương thông, nhưng nó không có linh trí, làm sao biết được mọi thứ bên ngoài.

"Ta trước đây tuy không có linh trí, nhưng ta có thể cam nhận được nha!" Hồng Huyền Táng nằm trên tay của Sở Tích Nguyệt trả lời, có vài phần như một đứa trẻ rất là tinh nghịch, dù sao Hồng Huyền Táng cũng mới sinh ra linh trí không bao lâu, lại không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều.

Sở Tích Nguyệt nghỉ ngơi một vài ngày, cùng Thanh Xà trò chuyện, nàng nghe được rất nhiều chuyện thú vị từ Thanh Xà, trong đó có Sinh Mệnh Cấm Khu dạo gần đây có biến động xảy ra, hình như nó chuẩn bị xuất thế ra ngoài, nàng cũng không chần chừ chạy đến Táng Âm Mộ Địa hỏi thăm Huyết Bức Yêu Đế về chuyện của Sinh Mệnh Cấm Khu.

"Ngươi muốn đi vào Sinh Mệnh Cấm Khu ?" Huyết Bức Yêu Đế hỏi.

"Đúng vậy, tiền bối".

"Chuyện này ta cũng không quá rõ, ngày mai ngươi cùng ta đi đến Thủy Nguyệt Thiên một chuyến, có lẽ Cửu Đầu hắn biết cách đi vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu".

"Đa tạ, tiền bối"
Sở Tích Nguyệt quay lại Thiên Trúc Lâm nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cùng Thanh Xà đi đến Táng Âm Mộ Địa cùng với Huyết Bức Yêu Đế đi đến Thủy Nguyệt Thiên.

"Các ngươi đến rồi, vậy chúng ta cũng không cần nhiều lời, xuất phát đến Thủy Nguyệt Thiên thôi!" Huyết Bức Yêu Đế nói.

Sở Tích Nguyệt cũng không nói gì, đi theo sau lưng Huyết Bức Yêu Đế một đường thẳng đến Thủy Nguyệt Thiên.

Thủy Nguyệt Thiên nơi này không có ánh mặt trời, trên bầu trời chỉ có một ánh trắng chiếu sáng cả một đầm nước, cả ngày lẫn đêm Thủy Nguyệt Thiên chỉ có một dáng vẻ, có một vài phần tối tăm vì không ánh mặt trời, có một vài phần thuần khiết, lạnh giá vì có ánh trăng chiếu sáng cả một khu vực.

Ba người di chuyện hết một ngày cuối cùng cũng đến được nơi ở của Cửu Đầu Sư Tử, từ dưới nhìn lên chỉ thấy một con sư tử có chín cái đầu đang ngồi trên mỏm đá cao chót vót, như đang hướng lên mặt trăng mà tu luyện.

"Cửu Đầu tiền bối, ta có một chuyện muốn hỏi ?" Huyết Bức Yêu Đế từ bên dưới mặt đất, thi lể nhìn lên hỏi.

"Ngươi là ai?" Cửu Đầu Sư Tử chỉ nói vẻn vẹn mấy chữ không thèm liếc mắt nhìn ba người.

"Tiền bối, ta là người canh giữ của Táng Âm Mộ Địa" Huyết Bức Yêu Đế vẫn khom người trả lời.

"Ngươi không ở Táng Âm Mộ Địa, đến Thủy Nguyệt Thiên làm gì ?".

Lúc này Sở Tích Nguyệt cũng không chờ đợi được nữa, nàng cũng khom người hành lễ một cái, sau đó ngướt lên trên mỏm đá hỏi.

"Tiền bối, ta muốn đến Sinh Mệnh Cấm Khu nên đi như thế nào?"
"Ngươi lại là người nào ?"
"Tiền bối, sư phụ năm đó dặn dò ta khi có đủ thực lực hãy đến bình định Sinh Mệnh Cấm Khu" Sở Tích Nguyệt lần nữa nói.


"Thực lực, mới có một chút thực lực đó của ngươi cũng muốn đến Sinh Mệnh Cấm Khu, ta không biết ngài ấy muốn làm gì, nhưng ngươi quá yếu, không thể, trở về đi!" Cửu Đầu Sư Tử cuối đầu xuống nhìn nàng một cái sau đó lại nhắm mắt lại, không thèm để ý đến nàng nữa.

Lúc này Tiên Ma Lực từ người Sở Tích Nguyệt bộc phát mà ra, sát khí tỏa khắp Thủy Nguyệt Thiên như muốn lao đến gi3t chết Cửu Đầu Sư Tử.

Cửu Đầu Sư Tử đang nằm đó, cảm nhận được một tia sát khí đánh về phía của mình, hắn cũng đứng dấy rống lên một cái thật lớn.

"Gràooooooooooooooooooo".

Sở Tích Nguyệt lúc này bị tiếng rống của Cửu Đầu Sư Tử chấn nhiếp, phá tan sát khí tản ra, làm nàng phun ra mấy ngụm máu tươi, cả người lui ra sau mấy bước.

"Hừ, ngươi dám uy hiếp ta, ngươi chẳng lẽ không biết chữ chết viết thế nào ?" Cửu Đầu Sư Tử cực kì giận giữ nhìn nàng.

Nhưng hắn cũng thu lại chín cái đầu, hóa thành hình người bay xuống dưới, Cửu Đầu Sư Tử thở dài, lắc đầu một cái sau đó nhìn nàng nói.

"Thôi được rồi, nếu ngươi đã muốn chết ta cũng thành toàn cho ngươi".

"Chúng ta xuất phát đến Sinh Mệnh Cấm Khu thôi!" Cửu Đầu Sư Tử nhìn nàng nói một câu, sau đó chầm chậm đi về phía trước.

"Đa tạ, tiền bối".

Hành trình tiếp theo của Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu, ở Sinh Mệnh Cấm Khu rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện gì sắp tới đang đợi nàng, nàng cũng không suy nghỉ quá nhiều lặng lẽ đi theo sau lưng Cửu Đầu Sư Tử..

86: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (2).


Ma Thiên Sơn là một nơi lạnh lẽo là chốn lao tù giam giữ cường giả Yêu Tộc, năm đó may mắn Trường An xuất hiện tại Ma Thiên Sơn phá giải khốn trận giúp bọn chúng thoát khỏi chốn lao tù này, nhưng mà có một điều đặc biệt ở Ma Thiên Sơn này xuất hiện Sinh Mệnh Cấm Khu.

Sở Tích Nguyệt đi theo sau lưng Cửu Đầu Sư Tử đi thẳng về phía trước, sau mấy ngày thời gian cuối cùng cũng đến nơi, Cửu Đầu Sư Tử dừng lại nhìn nàng nói.

"Đây là lối vào của Sinh Mệnh Cấm Khu, ngươi tự biết mà lo liệu" Lời nói của Cửu Đầu Sư Tử vừa dứt, hắn cũng không ở lại nơi này quá lâu, hắn nhẹ nhàng dậm chân một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người Sở Tích Nguyệt.

Phải biết năm đó Cửu Đầu Sư Tử cũng từng sống ở Sinh Mệnh Cấm Khu, vì không chịu nổi tính tình của đám lão già cổ hủ bên trong đó, hắn mới nổi loạn một trận, sau đó bị các cấm kị bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu trục xuất ra ngoài, mới đó đã hơn vạn năm hắn bị đuổi ra bên ngoài, thời gian đúng là rất nhanh chớp mắt một cái liền vạn năm.

Sở Tích Nguyệt nhìn hai người Thanh Xà, Huyết Bức Yêu Đế lời nói cất lên.

"Thanh Xà tỷ, Huyết Bức tiền bối, hai người đi với ta đến đây là được rồi, việc tiếp theo chỉ có thể do chính ta đi làm" .

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội thật không cần ta cùng Huyết Bức đi cùng sao?" Thanh Xà có một chút lo lăng cho nàng nói.

"Đúng vậy, Sinh Mệnh Cấm Khu là một tồn tại cực kì nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi một mình " Huyết Bức Yêu Đế trầm giọng nói có một vài phần lo lắng, dù sao hắn cũng nhìn nàng trưởng thành hơn ngàn năm nay.

"Thật sự không sao, ta tự biết lo liệu, hai người trở về nghỉ ngơi đi, đợi tin ta chiến thắng trở về" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt tươi cười nhìn hai người nói.

"Được rồi, vậy bọn ta cũng không làm phiền ngươi nữa, phải cố gắng bảo toàn tính mạng" Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế đồng thanh nói, trong lời nói có ẩn chứa vài phần lo lắng.

Thanh Xà cùng Huyết Bức Yêu Đế cũng không nán lại lâu, Sở Tích Nguyệt dần nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, nàng quay người nhìn về vòng xoáy không gian trước mặt.

Sở Tích Nguyệt bước vào vòng xoáy không gian đi vào Sinh Mệnh Cấm Khu.

Sở Tích Nguyệt thân thể căng thẳng, đây không phải là hoang địa, nơi này hoàng mỹ vô khuyết, xem bộ dạng này thật sự có cổ lão cấm kỵ đang tồn tại, ẩn cư ở nơi này.

Nhân vật đẳng cấp như vậy, ngay cả khi đối mặt với Tiên Đế, Thần Đế, cũng có thể ung dung đối mặt, tự tạo thành một giới, không quan tâm thế sự phân tranh, vô cùng mạnh mẽ.

Sở Tích Nguyệt đi qua Âm Dương Ngũ Tự Địa, nhưng nơi này hiện tại đã là phế khu, không còn chân chính là Sinh Mệnh Cấm Khu nữa.

Nhưng mà , khoảng khắc khi Sở Tích Nguyệt quay đầu lại,nàng không còn nhìn thấy đường nàng đi lúc đầu đến ở đâu, sắc mặt c**ng cứng, con đường đó đang ở đâu, tại sao không thấy nữa?

Sau lưng nàng một mảnh hư không trống trải, nơi đó làm gì còn vòng xoáy không gian như lúc đầu nàng bước vào, vòng xoáy không gian to lớn đó thông đến Ma Thiên Sơn đã không còn thấy chút bóng dáng đâu, nàng làm sao bây giờ, không có đường thì làm sao nàng có thể trở về Ma Thiên Sơn.

Nàng lập tức bình tỉnh, nàng ý thức được nguy cơ đang đến, làm sao còn có thời gian lo cho ngày sau, hiện tại rắc rối đến, không còn lựa chọn , chỉ có một con đường đó là phải đối mặt với nguy hiểm phía trước.


Sắc trời u tối, không nhìn thấy mặt trời, nhưng không phải do hắc ám bao phủ mà giống như màn đêm u tĩnh, mang theo huyết khí cực kì nồng đậm.

Sở Tích Nguyệt đi về phía trước. Nếu như không có lựa chọn nào khác nàng đành phải đi về phía trước.
"Vèo!".

Chạy nhanh được một đoạn đường, nàng đã ngửi được một mùi thơm của thảo dược cực kì nồng đậm, chẳng lẻ là Thần Dược trong truyền thuyết, chỉ là mùi hương đã làm cho tinh thần nàng phấn chấn, xương cốt cả người rung động, quá là mê người, làm cho nàng vô cùng thoải mái.

Đi về phía trước mấy ngàn dậm, nàng hai mắt híp lại nhìn thấy trên bia đá có khắc mấy chữ to lớn Sinh Mệnh Cấm Khu.

Sở Tích Nguyệt nhìn bia đá một hồi, suy nghĩ lung tung, mấy chữ này nhìn giống như tên gọi của một nơi ở hoặc là một khu vực, nhưng khí tức tỏa ra rất là nồng đậm tử khí, như muốn đưa người khác vào chổ chết, nàng biết nơi này không thể đi, nàng cũng cười khổ. Nếu không đi vào nàng còn biết đi đâu bây giờ, đường về cũng đã biến mất, phía trước chỉ còn lại một con đường duy nhất, nhưng đường này là tử cục, nàng không biết phải làm sao đành lắc đầu đi vào.
"Vãn bối, Sở Tích Nguyệt, đường đi ngan qua quý địa, đã làm phiền rồi!" Sở Tích Nguyệt mở lời, không cần biết xảy ra chuyện gì tiếp theo, đã phải đi qua nơi này, thì cũng phải chào hỏi chủ nhân của nơi này một tiếng.

ẦM! ẦM!

Lời nói vừa dứt trong Sinh Mệnh Cấm Khu biến hóa kinh người, dược điền phát sáng, hương thơm tỏa ra khắp cả một khu vực, có rất nhiều Thần Dược đang di chuyển, đang chạy trốn.

Thần Dược?

Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng nàng có thể thấy được, một cây Thần Dược lại thêm mấy cây tiểu Thần Dược, nơi này thật sự quá hấp dẫn, Bất Diệt Thiên Công của nàng cũng đang hưởng ứng muốn vận chuyển hấp thu toàn bộ, nhưng nàng lại áp chế nó lại, nàng nào biết trước mắt có nguy hiểm nào hay không, nếu như chọc giận chủ nhân nơi này nàng liền xong đời, tuy nói nàng đến để bình định Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng không phải bây giờ, nàng hiện tại rất yếu, khó mà địch lại chủ nhân nơi này.
Từng đạo rồi từng đạo quang trụ dựng lên xung quanh, nhanh chóng xuyên thẳng bầu trời, giống như là kinh thiên trụ, chống đỡ thiên vũ, thanh thế to lớn, vô cùng chấn động.

Nhưng nhiều quang trụ như vậy cũng không làm cho xung quanh sáng lên, ngược lại xung quanh còn đen tối, hắc ám hơn bao giờ hết, chỉ có khu vực trước mắt có quang mang lưu chuyển.

Tựa như một ngọn đèn thắp sáng giữa đêm đen.

"Người nào quấy nhiễu sự yên tỉnh của Sinh Mệnh Cấm Khu" Một đạo thanh âm vang lên, chất vấn Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt vừa bước lên liền có người chất vấn, phá vỡ sự tĩch mịch vĩnh hằng, khiến cho tim đập loạn xạ.

"Vãn bối Sở Tích Nguyệt, vô ý mạo phạm, chỉ muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên" Sở Tích Nguyệt giải thích, nàng cho dù muốn bình định Sinh Mệnh Cấm Khu nhưng không phải hiện tại, cố gắng dùng ngôn ngữ ôn hòa nhất để giải thích vì sao nàng đến nơi này.
"Chúng ta từng lập ta thần bia, kẻ xông vào Sinh Mệnh Cấm Khu, chỉ có một con đương chết, quy củ là quy củ, không cho pháp khinh thường".

Ở sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, âm thanh vẫn rất bình tĩnh, không có hỉ nổ ái ố, nhưng vào trong tai Sở Tích Nguyệt lại giống như sấm nổ, người ở bên trong thật sự quá cường đại.


Chỉ như vậy đã muốn gϊếŧ nàng sao, nàng chỉ mới tới gần, chưa từng mạo phạm, liền dẫn tới họa sát thân sao?

Xem ra tồn tại ở nơi này cực kì bá đạo, thảo nào sư phụ từng nói với nàng, khi nàng có đủ thực lực phải giáo huấn bọn hắn một trận, phải bình định nơi này, triệt để thu phục bọn họ.

"Thần bia ở đâu, ta chưa từng thấy qua" Sở Tích Nguyệt không hoảng loạn, còn hỏi ngược lại.
Rất có ít người dám phản biện lại Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng nàng là ai, nàng là Sở Tích Nguyệt tuy chỉ là đệ tử ký danh của Trường An, nhưng nàng cũng mang một chút kiêu ngạo của sư phụ, ngàn năm nay bế quan nàng cũng cảm nhận được rất nhiều điều, nghĩ về điều sư phụ nói rát nhiều, bình thường, nàng hiện tại không muốn bình thường, nàng muốn độc đoán vạn cổ, chém nát chư thiên, thần cản chém thần, phật cản chém phật, thế gian này người cản nàng tất cả đều là địch, cho dù là tồn tại mạnh mẽ trước mắt cũng là như vậy, Tiên Ma Lực lượng chuẩn bị bùng phát mà ra.

Im lặng khoảng cách rất ngắn ngủi, nơi sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu phát ra một tiếng thở dài nói "Cũng thật không còn rồi, năm tháng thật sự quá vô tình".

Khi người này vừa nói xong, đá vụn trước mặt nàng cạch cạch vang lên, từ từ bay lên, tụ họp thành một khối thạch bia.
Tấm thạch bia này vừa nhìn đã biết, không khác gì thứ nàng vừa nhìn thấy lúc đi vào, tấm thạch bia trước đó khắc ghi bốn chữ Sinh Mệnh Cấm Khu, nhưng tấm thạch bia trước mắt nàng lại khác, nó tồn tại đã rất lâu đời, tồn tại năm tháng tươi đối dài lâu, không thuộc về kỉ nguyên này, trong đó có thần thông lưu lại, vết nứt loang lỗ rất lâu.

Sở Tích Nguyệt động dung, nàng vừa rồi như cảm nhận được thời gian quay ngược lại, khối thạch bia đó từ như trong dòng sông dài đằng đẵng của lịch sử hiện ra.

"Tuy ra thạch bia đã vỡ, nhưng quy củ chung quy vẫn là quy củ, không thể thay đổi" Người ở bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu vẫn giữ ý định gϊếŧ nàng,

Sở Tích Nguyệt tay cầm Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị chiến đấu, nàng không dám lơ là, không dám mất cảnh giác, đây có lẽ là tồn tại rất khác so với những người nàng gặp từ trước đến nay.
"Ai đang quấy rầy?".

Đột nhiên một giọng nói vang lên, cũng là giọng nói của một nam tử, ôn hòa hơn thanh âm trước kia không ít.

"Là một Tiểu Cô Nương, xông vào trong thiên địa chúng ta, theo lý phải buộc phải chết".

Âm thanh trước kia cung kính, nghiêm túc trả lời.

"Tiểu Thạch, sát tính của ngươi quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến đạo mà ngươi tu luyện" Âm thanh ôn hòa đó lần nữa mở miệng.

Sở Tích Nguyệt kinh hãi, người trước đó cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng mà nhìn như chỉ là một tiểu bối mà thôi.

"Ừm, Tiên Ma Đồng Tu, có chút ý tứ, kiếm đạo truyền thừa lại rất quen thuộc " Thanh Âm lúc nãy lần nữa vang lên đánh giá Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Thạch thu lại trận pháp, mang bọn họ qua đây" Nam tử nói, vả lại còn muốn gặp Sở Tích Nguyệt, rốt cuộc người này có ý đồ gì, nàng rốt cuộc phải ứng phó tử cục trước mắt như thế nào.