Cố Sự

Chương 53: 53: Vân Mộc Đại Đế - Người Thần Bí





Mùa Hè ở Hoang Vực cực kỳ nóng bức, Vân Thôn may mắn ở bên cạnh Băng Hà Sông nên cái nóng của mùa hè đã giảm đi phần nào, nhưng cho dù vậy người bình thường cũng rất khó chịu, những ngày này mọi người hay đến gần Băng Hà Sông ở lại.

Băng Hà Sông lạnh lẽo tuy nhiên so với cái nóng của Mùa Hè ở Hoang Vực thì không tính là gì cả, chỉ cần bọn họ không chạm vào băng trên sông là được.

Bình thường ở Băng Hà Sông giáp ranh với Băng Phượng Sơn nên quanh năm tuyết trắng bao phủ cực kỳ lạnh lẽo, nhưng có một góc đối diện với Hỏa Sơn không bị tuyết bao phủ nhưng cũng rất lạnh lẽo.

Băng Hà Sông nằm sau lưng Vân Sơn, bên trái là Băng Phượng Sơn, bên phải là Hỏa Sơn, con sông này được bao phủ bởi ba ngọn núi lớn của Hoang Vực, gọi là sông nhưng thực ra từ trước đến nay chưa ai từng thấy nước của con sông này, cho dù mưa lớn như ngày Vân Mộc trở về cũng không đọng lại một giọt nước mưa nào.

Phía Bắc Băng Hà Sơn một vùng ấm áp cực kỳ mát mẻ, nơi này gần với Hỏa Sơn nhất, cái nhiệt độ nóng bức của mùa hè cộng thêm sức nóng kinh người của Hỏa Sơn đã làm tan chảy một mảnh Băng nhỏ trên dòng sông, tuy nhiên có lẽ khá khó hiểu tại sao có thể làm băng tan chảy mà không khí nơi này cực kỳ mát mẻ.

Vân Mộc bốn người đi theo sau lưng Vân Long cùng nhau đi đến nơi đánh cá, đi nửa giờ đã đến nơi, thật sự rằng nơi này cực kỳ mát mẻ so với những nơi mà Vân Mộc vừa đi qua ở Băng Hà Sông.

Một vùng nước nhỏ của tảng băng trên sông bị nung chảy, một vùng nước nhỏ đủ hai người đi xuống, đi đến nơi đã có hai người Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong của Vân Thôn nhảy xuống bắt đầu đánh cá.

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Mộc nhìn thấy cảnh này, hắn cũng cực kỳ kinh ngạc không ngờ Vân Thôn sau hai mươi năm tiến bộ thế này.

Vân Mộc không chần chừ một chút nào, cởi áo cùng với Vân Hỏa nhảy xuống vũng nước nhỏ, đúng vậy nước ở chỗ này cực kỳ ấm áp không lạnh lẽo như ở bên trên mặt băng, nhưng đôi lúc cái lạnh lẽo cũng sẽ truyền tới cơ thể của hắn.

Vân Mộc đã luyện đến tầng thứ 4 của Luyện Quyết Trường Sinh Thể nhưng vẫn cảm nhận được một chút lạnh lẽo, nên người bình thường khó mà có thể xuống chỗ này, vì vậy mới cần tu vi Luyện Tạng Cảnh để chống lại.

Tuy rằng Luyện Tạng Cảnh chỉ là cảnh giới đầu tiên của tu luyện giả, nhưng lục phủ ngũ tạng đều cường hóa nhất định có thể miễn cưởng chống lại cái lạnh chỗ này một thời gian ngắn.


Vân Mộc cùng Vân Hỏa hai người vừa nhảy xuống tóm liền hai con cá lớn, nặng tầm mấy chục ký, cả người sáng bóng, da thịt lạnh lẽo, mấy cái vây cá kiên cố vô cùng.

Loại cá này gọi là Băng Hà Ngư quanh năm suốt tháng trưởng thành ở dưới lớp băng tuyết này, không biết từ nơi này mà tới, tuy bọn chúng không có khả năng chiến đấu nhưng mà Vân Mộc cũng nhìn ra mấy đầu cá lớn này tu vi kém nhất cũng là Ngũ Cấp Yêu Thú bình thường.

Có lẽ do quanh năm hấp thụ Băng Hàn Chi Lực của Băng Hà Sông mà trưởng thành nên mới có tu vi như vậy, người bình thương ăn vào có thể khỏe mạnh, tu luyện giả ăn vào rất có ích cho cường hóa thể phách.

"Vân Mộc người vừa đến đã bắt được hai đầu cá lớn như vậy, ta hơn mười năm nay chưa từng dám bắt bọn chúng, haha" Vân Long trên bờ cười to khi nhìn thấy Vân Mộc cùng Vân Hỏa bắt được hai đầu cá cực lớn.

Bạch Hà hai mắt sáng lên, nàng ưa thích nhất ăn cá, nhìn thấy hai đầu cá này nàng cực kỳ hương phấn muốn trực tiếp nhảy xuống bắt cá, nhưng nàng sợ phá hỏng hình tượng của mình nhẹ nhạng nhìn Vân Mộc nói.

"Tiểu Mộc bắt nhiều một chút!"
Vân Mộc nhìn thấy Bạch Hà vui vẻ hương phấn như vậy, hắn cũng không nói gì trực tiếp bắt thêm mấy đầu cá lớn nữa.

Đúng lúc này, mây đen nổi lên sấm chớp điên cuồng, báo hiệu trời mưa sắp đến, mưa to gió lớn cực kỳ kh ủng bố.

"Kì lạ sao lại co mưa vào giờ này, không hiểu chuyện gì xảy ra, dạo này sao mưa hoài thế?" Vân Long bên trên bờ nhìn lên trời nghi hoặc, hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng nhìn thấy mưa liên tục mấy ngày như vậy, khẩn trương nhắc nhở mọi người.

"Mọi người mau thu dọn trở về".

"Vân Mộc về thôi" Vân Long lên tiếng nhắc nhở.

"Các ngươi về trước đi, ta ở nơi này xem một chút"

"Được rồi cẩn thận một chút"
"Không vấn đề gì, các ngươi về trước đi" Vân Mộc lên tiếng trả lời.

Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân bốn người hiếu kì, không hiểu sao trời đang chói chang nắng gắt, đột nhiên sấm sét ngưng tụ, mây đen kéo tới, tạo nên một vùng trời đen thui tối mịt.

Lúc này một tiếng sấm vang vọng mà đánh xuống, nước mưa ào ào đổ xuống làm ướt hết cả người, bọn họ liền dùng linh lực hộ thể để tráng thoát nước đổ xuống.

Không biết từ đâu hiện ra một tảng đá cực kỳ to lớn cao chót vót đâm thẳng lên trời, trên đó có một thanh niên đội mũ vành mưa, một thân Bạch Y, tóc dài như thác nước ngồi xếp bằng cầm cần câu thả xuống Băng Hà Sông.

Điều kỳ lạ là cần câu vậy mà có thể tránh thoát mặt băng đâm thẳng xuống phía dưới, bên cạnh người này còn có một con chó đen, hai người này không lộ ra một tia khí tức, hai mắt mắt nhắm nghiền như đang cảm nhận thứ gì đó.

"Đại Ca, Bạch tỷ hai người nhìn thứ gì?" Vân Hỏa tò mò nhìn hai người hỏi.

"Đệ không thấy hai người ngồi ở đó sao?" Vân Mộc nghi hoặc nhìn Vân Hỏa.

"Đệ có thấy gì đâu, bầu trời tự nhiên đen thui tối mịt, mưa tự nhiên kéo đến, còn có thứ gì khác sao?" Khuôn mặt Vân Hỏa cực kỳ khó hiểu nhìn hai người.

Đúng lúc nay người áo trắng mở mắt, liếc nhìn về phía Vân Mộc, Bạch Hà, đôi mắt khẽ động, mở miệng nói.

"Ổ, hai người các ngươi nhìn thấy bổn Quân?" Trường An đang thả câu thì cảm nhận được có hai người đang chằm chằm nhìn hắn, hắn hiếu kì liếc mắt nhìn.

"Tiền bối là người của Hoang Vực sao, trước nay chưa từng thấy tiền bối?" Vân Mộc hai tay chấp lại, hành lễ đối với Trường An.


"Thật sự có thể nhìn thấy ta?"
"Đúng vậy, tiền bối".

Trường An hắn là ai đường đường là Trường An Thần Quân, dạo chơi khắp ba ngàn thế giới, đi qua Lục Giới như ăn cơm uống nước, không ngờ hôm nay ở tại một góc nhỏ của Nhân Gian lại có người thấy hắn, phải biết tu vi của hắn là Bất Hủ Thần Quân còn cao hơn cả đám người của Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực cộng lại.

Người này đối với hắn chắc chắn có duyên hoặc là một vị nào đó từng nghe hắn giảng đạo, nếu không làm sao có thể nhìn thấy hắn với chút tu vi nhỏ bé ấy, ngay cả Nhân Tiên Cảnh còn chưa bước vào được.

Hắn cùng đành thở dài, liếc mắt nhìn Vân Mộc ở phía dưới mở miệng nói.

"Ngươi tu luyện vì điều gì?"
Vân Mộc nghe được câu hỏi của Trường An liền cười chắc chắn nói.

"Tiền bối, ta luyện vì bản thân ta cường đại, vì bảo vệ những người quan trọng với ta" Vân Mộc tự tin trả lời.

"Nếu một ngày ngươi không thể bảo vệ bọn họ, nếu như một ngày bọn họ chết đi, ngươi sẽ làm gì?"
Vân Mộc nghe câu hỏi đó của Trường An, không biết trả lời như thế nào, im lặng một lúc mở miệng nói.

"Tiền bối, không có chuyện đó xảy ra được, ta sẽ bảo vệ bọn họ tới cùng"
"Ta nói nếu như ngươi không đủ năng lực bảo vệ bọn họ thì sao?"
"Tiền bối ta" Vân Mộc do dự không trả lời được.

"Ngươi trước nay tu luyện vì điều gì, chính ngươi cũng không biết thì làm sao có thể thẳng bước lên con đường tu luyện"
"Người tu tiên, một khi thành tiên sẽ trường sinh bất tử, người tu chân, tìm chân ngã, siêu thoát khỏi thế gian, người tu đạo ẩn chứa bổn nguyên.

Còn ngươi tu luyện từ trước đến nay là vì cái gì?"

Trường An nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống, từng giọt đập vào mặt có chút lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng.

Vân Mộc ở phía dưới có chút mờ màng, nước mưa dần dần rơi trên người hắn làm hắn ướt sũng, thân thể thật không thoải mái.

Trong lúc mơ màng Vân Mộc ngưng tu một chút linh lực bảo hộ bản thân tránh thoát nước mưa.

Trường An lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Ngươi vẫn còn chưa hiểu ý ta, tiểu tử ngươi xem ngọn núi, trong khi sinh trưởng đâu có ngăn cản nước mưa rơi xuống, ngươi xem mặt nước kia đâu có bài xích nước mưa rơi xuống, ngươi xem những cây cỏ này, tất cả mọi vật, ngoài chúng ta ra, có thứ gì ngăn cản nước mưa hay không?".

"Ngươi tu luyện vì thứ gì? Đạo gia có câu, phản phác quy chân, trong thế gian này người có thể thực sự minh ngộ rất ít, cho dù là ta,vài kỷ nguyên trước tự nhận là hiểu bốn chữ này, nhưng sau khi trả qua nhiều chuyện ta mới có được giác ngộ".

Phản phát quy chân, đó phải là đem bản thân dung nạp vào trong từng cành cây, ngọn cỏ, từng ngọn núi từng con sông, thoát khỏi hạn chế của vạn vật, trở thành một phần của thiên địa này.

Đây mới là phản phác quy chân!
Vân Mộc trước ta tu luyện luôn để người khác lên hàng đầu, lúc đầu tu luyện là vì muốn bảo vệ Nương hắn cùng Vân Thôn, sau này tu luyện tất cả là vì Bạch Hà.

Vân Mộc chưa một lần đặt bản thân mình lên đầu, hôm nay nghe những lời này hắn cũng thật sự hiểu ra, sau này hắn tu luyện là vì cái gì.

"Đa tạ tiền bối dạy bảo" Vân Mộc quỳ xuống nhẹ nhàng dập đầu.

Thế gian này có vô số tu sĩ, có vô số cường giả cũng chưa chắc hiểu được bốn chữ này, cho dù là Tiên Nhân, Thánh Nhân, Thần Nhân hay Bất Hủ Tiên Đế đều có rất ít người hiểu ra.

Tiên cũng được, Phàm cũng được tất cả đều do vạn vật thế gian này hình thành, chỉ là ngươi có thể hiểu được nó hay không mà thôi..